NÀY NHỮNG PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT - Trang 149

điện thoại ra xem giờ, thấy thông báo hộp tin nhắn đã đầy, kèm theo là một
hàng dài tin nhắn đầy ngập trên màn hình.

Tần Ương cười khẽ, lại quay sang bảo Đường Đường: “Ăn đi nào, ăn

xong thì đưa cậu đi mua điện thoại mới.”

Bên ngoài nhà hàng, khách đến vẫn đang rồng rắn xếp hàng trước cửa

chờ đến phiên mình, nhiều đến mức kéo thành vòng tròn quanh nhà hàng,
lấn chiếm sang cả lối đi bộ. Đường Đường trong lúc lơ đãng nhìn quanh,
ngó thấy tấm áp phích giới thiệu một loại pizza mới, mặt liền nhăn tít lại.

Tần Ương nhìn thấy, nhớ tới lời nói của Thẩm Tấn bữa đó, trong lòng

cười thầm, ngoài mặt vẫn ân cần đề nghị: “Đi chỗ khác không?”

“Không cần.” Đường Đường lắc đầu, nhìn đăm đăm tờ áp phích nọ,

thở dồn dập từng cơn: “Nhìn qua thì có vẻ ngon lắm đây…”

Lần này, đến phiên Tần Ương nói không nên lời.

Vài cô cậu bé tay xách lẵng hoa len qua dòng người đang xếp hàng

chào mời mọi người mua hoa, đến trước mặt hai người bảo: “Anh ơi, mua
tặng chị gái xinh đẹp này một bó hoa đi.” Đôi mắt đen láy ngước nhìn
chăm chăm vào ví tiền của khách hàng.

Đường Đường khom người nựng nịu gò má phúng phính của hai đứa

bé: “Ngoan lắm, chị đúng là rất đẹp, có điều không phải bạn gái của anh
trai này đâu, tên này còn chưa đủ tư cách.”

Mọi người quay đầu lại nhìn. Tần Ương tự nhiên thấy mình nhận được

vô số ánh mắt thương cảm cùng cổ vũ. Thế giới này chính là tốt đẹp như
thế đó.

Ngay lúc này, sau một hồi rung dài không được để ý đến, điện thoại di

động trong túi đã bắt đầu kêu lên dữ dội, màn hình liên tục nhá lên ánh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.