NÀY NHỮNG PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT - Trang 147

Điện thoại Đường Đường đang dùng là hiệu SamSung, mới đổi lúc

vừa lên đại học. Chưa được bao lâu đã đòi đổi nữa rồi. So với cái kẻ bị cô
nàng kêu là “có mới nới cũ” kia quả thật cũng một chín một mười chứ
chẳng kém gì nhau. Tần Ương tiện tay đáp lại luôn một câu: “Vậy thì đi
kiếm Lưu Đức Hoa mà đổi đi.”

Trên màn hình lập tức xuất hiện một lưỡi đao sáng quắc, cô bé con lúc

nãy còn vừa run như cầy sấy vừa núp trong góc tường giờ nhanh như chớp
đã biến thân thành một đại ma đầu dữ dằn, tay cầm đao, mắt gườm gườm:
“Vài ngày không gặp, ai đó gan đã to ra không ít rồi nhỉ?”

Tần Ương hối hả xin tha mạng, cũng tự giác chọn luôn ngày giờ gặp

mặt: “Cuối tuần này, tôi đưa cậu đi mua.”

“Ngoan lắm.” Lúc này, một nụ cười hiền lành khả ái mới từ từ nở ra

trên gương mặt hung hăng nọ.

………

Có điều, chuyện tốt thường ngắn ngủi qua mau, gương mặt tươi cười

hôm đó nháy mắt đã lại chua ngoa như cũ. Vừa xuống khỏi tàu điện ngầm,
đến trước cổng ra vào khu mua sắm bên cạnh nhà ga, cô nhỏ đã thét lên
chói lói: “Muốn chết! Muốn chết! Nhằm ngay hôm nay mà cậu dám hẹn tôi
đi ra ngoài! Hôm nay là ngày gì hả? Hôm nay là ngày mấy hả? Trời ơi!
Hôm nay là cái ngày gì chứ???”

“Ngày mười bốn.” Tần Ương kiên nhẫn chờ bạn đi đến trước mặt rồi

mới bình tĩnh trả lời.

Nhìn vào sắc mặt hiện tại của hai người họ ngay lúc này đây, người ta

rất dễ liên tưởng đến một cảnh chiến tranh sắp sửa nổ ra. Người qua kẻ lại
xung quanh ai cũng tò mò ngoái đầu nhìn về phía họ, so với dãy hàng hoa
đỏ rực bày bán gần đó thì còn nổi bật hơn rất nhiều.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.