NÀY NHỮNG PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT - Trang 158

Chẳng còn nhìn ra được đâu là vẻ tức giận hay cáu gắt của ngày hôm qua.
Kể ra, năng lực phục hồi thật là đáng ngưỡng mộ.

“À,.. hôm qua cũng không có nói gì, hôm nay chúc bù vậy nhé,

valentine vui vẻ!”

Gương mặt người nọ gần quá, dáng vẻ tươi cười cận kề bên cạnh

dường như cũng âm vang hơn so với mọi khi. Tần Ương cảm thấy có chút
mơ hồ, tâm trí và cơ thể dường như sắp bị ổ chăn gối mềm mại kia kéo trở
lại rồi. Cơn buồn ngủ khó khăn lắm mới có thể đuổi đi cũng đang từng
bước quay trở lại. Gương mặt tươi cười trước mắt dần dần trở nên mờ ảo,
lúc gần lúc xa. Bám lấy chút tỉnh táo cuối cùng, Tần Ương cố trở mình ngồi
dậy, với tay tìm cặp kính bên cạnh giường, nhưng bàn tay vừa đưa ra đã
nhanh chóng bị người nọ nắm chặt.

“Không vội.”

Hơi lạnh bên ngoài theo sự tiếp xúc đột ngột ùa đến, khiến thân thể

vốn đã quen ủ ấm trong chăn theo phản xạ run lên nhè nhẹ.

“Ưm?” Vẻ mặt Tần Ương vẫn cứ mơ màng như vậy.

“Tần Ương…” Một tiếng thì thầm khe khẽ vang lên, Thẩm Tấn đẩy

Tần Ương nằm trở lại xuống giường, cơ thể cũng nương theo đó mà áp sát
vào người bên dưới. Tay, chân, ngực, đôi bên giờ đây chỉ cách nhau mỗi
một lớp chăn bông mềm mại mà thôi.

Lý trí sau cùng cũng bỏ cậu mà đi, Tần Ương nhắm mắt lại, không khí

yên tĩnh đến mức nghe thấy nhịp đập của quả tim mình. Như tiếng trống
nổi, dồn dập và gấp gáp.

Tần Ương hỏi Thẩm Tấn: “Đằng ấy rốt cuộc muốn tìm dạng người

như thế nào chứ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.