NÀY NHỮNG PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT - Trang 156

trà sữa sưởi ấm mà thân nhiệt không còn lạnh như xưa. Vì vậy cầm thật
chặt, tham lam cảm nhận hơi ấm từ người nọ, “Nhỏ với tôi không phải
người có thể đi chung một đường.”

Tần Ương không khách sáo vạch trần cậu ta: “Hóa ra là bị đá rồi. Ha

ha..”

Cảm giác ấm áp trên tay bỗng nhiên mất đi, nhưng khứu giác lại đặc

biệt trở nên thính nhạy. Lững lờ bên dưới mũi, một hương vị ngọt ngào đến
mức những chiếc dạ dày háu ăn khó lòng mà cưỡng lại.

Chỉ cần di chuyển về phía trước một chút nữa thôi là ngón tay Thẩm

Tấn sẽ chạm vào môi Tần Ương. Khóe miệng cậu con trai mơ hồ run khẽ,
cố chống lại ánh nhìn đăm đắm của người nọ. Thời gian như đọng lại ở
giây phút đó. Dưới ánh sáng nhờ nhạt trong xe, có một thứ ánh sáng Tần
Ương không thể nào hiểu được đang hiển hiện trong đôi mắt ấy. Nếu ánh
mắt cũng như kiếm, nếu thật như vậy, Tần Ương nghĩ, một mũi kiếm sáng
như tuyết từ lúc nào đã đặt ngay trước ngực cậu…

Răng dùng sức cắn chặt, chẳng mấy chốc, một vị say nồng đã dần dần

hiện ra, mãnh liệt dâng lên, nhẹ nhàng lan tỏa, và chậm rãi tan đi trong
hương vị ngọt ngào đơn thuần của trà sữa ban đầu. Trong mẩu quảng cáo
phát quanh trường học vẫn bảo rằng loại trà này mang theo mùi vị của tơ
tằm.

“Cứ cảm thấy như thứ cậu đang cắn chính là cổ của tôi.” Thẩm Tấn

ranh mãnh rút tay về, không ngần ngại gì cúi xuống nếm qua phần trà sữa
còn vương lại trên tay, “Mùi vị cũng không tệ”.

Tần Ương thấy cậu ta thản nhiên dùng lưỡi liếm qua dấu răng của

mình vừa nãy. Ánh sáng trắng xanh của đèn đường từ bên ngoài rọi vào,
phản chiếu lên cửa kính một màu sắc lóa mắt. Trong khoảnh khắc ấy, một
ánh nhìn bừng lên nơi đôi con ngươi sâu thẳm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.