NÀY NHỮNG PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT - Trang 172

………

Ngày học viện Nhuyễn Kiện dời sang trường mới, Tần Ương đang

giúp Đường Đường dọn nhà.

Khi ấy, đang khiêng một chiếc rương rất nặng, qua lớp vải màu trắng

đục lờ mờ loáng thoáng nhìn thấy hai hàng sách vở được sắp xếp rất ngay
ngắn ở bên trong. Cô chủ của nó tà tà theo ở phía sau, vẫn như mọi khi rất
thản nhiên cắn kẹo que. Đôi lúc Tần Ương lại cảm thấy khó mà hiểu được
Đường Đường. Trong khi rương của hai cô bạn cùng phòng Y Y và Tinh
Linh đều chất đầy quần áo thì bao nhiêu sách vở của mình cô nhỏ lại dồn cả
vào trong một chiếc rương lớn như thế.

Đi chưa được bao xa, tay đã bắt đầu cảm thấy mỏi. Có lúc Tần Ương

cúi đầu nhìn xuống, chợt nhận ra bên trong từ lúc nào đã lộ ra mấy tấm ảnh
chụp gần của một người. Ấn tượng chung do chúng mang lại có thể dùng
hai chữ “sáng chói” để hình dung. Gương mặt đẹp đến mức chỉ thoáng nhìn
qua sẽ không nhận ra được là nam hay nữ, hoặc là một thân trường bào
hoặc một bộ trang phục thời hiện đại. Biểu cảm trên mặt cũng phong phú
chẳng kém, tấm này lạnh lùng cao ngạo, tấm kia lại khả ái đáng yêu. Trong
chốc lát không nhịn được mà bật cười, ướm lời hỏi: “Cậu không phải là
ghét nhìn dạng người như thế sao?”

Người phía sau tỉnh bơ trả lời: “Thế gương mặt như của Thẩm Tấn,

cậu nhìn có cảm thấy ghét không?”

Gươngmặt như thế, quả thật rất ít khả năng có thể gặp qua được. Tần

Ương không đáp, vừa đi vừa thơ thẩn nghĩ một mình.

“Mà sao cậu không đi tiễn tên đó?” Đường Đường bỗng hỏi.

Tần Ương đáp lại một cách khó khăn: “Lấy ai đến giúp cậu khiêng

rương như bây giờ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.