NÀY NHỮNG PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT - Trang 171

Một cảm giác mệt mỏi rã rời từ đâu đổ ập lên người Tần Ương. Lần

tay gỡ bỏ đôi cánh tay đang ôm chặt quanh người mình, cậu bước lùi về
phía sau và nhìn Thẩm Tấn một lúc lâu. Cái nhìn dài đến mức tưởng như sẽ
chẳng bao giờ kết thúc, để rồi sau cùng, lời nói ra lại bình thản đến mức lạ
lùng: “Thẩm Tấn, tôi thích cậu.”

Những lời nói thao thao bất tuyệt bỗng chốc lặng phắt. Vẻ sững sờ chỉ

trong vài giây đã choán đầy gương mặt của kẻ nọ. Mãi một lúc lâu vẫn
không nói nên lời. Chỉ có nỗi kinh ngạc, vẻ mờ mịt và sau cùng là một sự
trống rỗng tiếp nối nhau hiện lên trong mắt cậu ta. Tần Ương có thể nhìn
thấy rõ ràng tất cả những điều đó. Rõ ràng, và, tất cả.

“Tần Ương…”

Nhưng cậu con trai đã xoay người bỏ đi.

………

Ngày hôm sau, lúc Tần Ương mở cửa phòng, đã thấy Thẩm Tấn đứng

ở bên ngoài từ bao giờ. Với một vẻ bối rối cùng do dự trong mắt, với một
bộ quần áo hằn đầy nếp gấp của một ngày đã qua, với cả khuôn mặt phờ
phạc cùng quầng thâm sâu báo hiệu một đêm không ngủ nơi mi mắt. Tất cả
những điều đó khiến cho Thẩm Tấn ở trước mặt Tần Ương ngay lúc này
đây, rõ ràng là dưới ánh sáng của một ngày mới, thế nhưng cả cơ thể lẫn
tâm tư vẫn chưa thoát ra được bóng dáng của cơn say đêm qua.

“Tần Ương, đêm qua…”. Câu nói bị bỏ lửng giữa chừng, dường như

còn muốn nói thêm gì đó nhưng rồi lại thôi.

Tần Ương tiếp lời một cách đơn giản: “Cậu uống say, tôi cũng uống

say.”

.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.