NÀY NHỮNG PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT - Trang 169

sướng cũng không nhìn ra, “Mấy năm nay, bọn họ như thế…Ly hôn với
không ly hôn cũng có gì khác nhau đâu? Ha ha…”

“Mỗi lần gặp mặt đều ngay lập tức cãi nhau, bảo là, nếu không phải vì

con thì đã sớm ký giấy rồi… Tôi khinh, vì tôi ư? Tôi còn mong hai người
họ sớm ly hôn một chút… Có biết vì sao đến giờ họ mới ly hôn không?
Quên mất đấy. Lúc tôi vào đại học bọn họ đã định sẽ thế rồi, nhưng sau đó
lại quên mất… Ha ha, ngay chính việc ly hôn bọn họ còn quên!”

“Ở đâu có loại vợ chồng như vậy chứ? Đường ông ông đi, đường tôi

tôi đi, trên đường nếu gặp nhau cũng coi như người dưng kẻ lạ. Tôi ở ngay
bên cạnh, cứ như vậy mà nhìn…Chỉ có thể nhìn…Ba tôi đấy, mẹ tôi đấy,
hai người xa lạ mà thôi…”

“Cậu biết không? Năm đó ba tôi chỉ là một thanh niên tay trắng, kiếm

sống tự lo cho mình đã vất vả lắm rồi. Còn ông bà ngoại tôi đều là thợ làm
trong xí nghiệp cả, không giàu có gì nhưng vẫn là khá giả hơn ba. Thế nên
cương quyết không chịu gả mẹ cho ba. Nửa đêm, mẹ gói ghém vài bộ quần
áo bỏ nhà theo ba. Bọn họ chính là như vậy mà cùng nhau bỏ đi, không có
tiệc mừng, chẳng ai chúc phúc. Vì ba, mẹ tôi đã phải chịu bao tiếng cười
chê của hàng xóm nơi quê nhà. Vì mẹ, ba tôi cũng đã đêm ngày không
quản khó khăn cố gắng làm lụng… Như vậy đã có thể nói là “yêu” rồi chứ?
Cảm động lắm đúng không…Nhưng bây giờ thì sao?”

Trong giọng nói mang theo một sự bình tĩnh lạ lùng, như thể đang nói

về chuyện của một kẻ xa lạ nào đó, một chút cũng không liên quan đến
mình. Nụ cười tự giễu tràn ra bên khóe môi, đẩy ra những âm thanh cười
cợt nhưng lại đau như dao cắt vào lòng.

Tần Ương gọi khẽ một tiếng: “Thẩm Tấn…”

Rất nhanh, tiếng gọi trôi tuột đi trong lời miên man của người nọ: “Cái

gì gọi là ‘tình yêu’ chứ? Cuối cùng cũng thành ra như thế thôi. Kết hôn rồi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.