NÀY NHỮNG PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT - Trang 167

tiếng của một tên nhóc con, cứ lặp đi lặp lại như vậy mãi, giọng điệu tức
giận như đã bị ai đó giành đi mất món đồ chơi yêu thích của mình.

Tiếng chuông đặc biệt chỉ dành cho mỗi mình Thẩm Tấn, cũng là do

người nọ tự mình cài vào, bị Tần Ương cười nhạo không biết bao nhiêu lần,
“Cậu và thằng nhóc ấy, con nít y như nhau.”

Không khí xung quanh náo nhiệt như một đám hội, giọng nói trong

điện thoại lại nhạt nhòa phảng phất như đến từ một thế giới rất xa: “Tần
Ương,…”

“Ưm?”

“Tần Ương…” Giọng nói hối hả, âm thanh mơ hồ, cách nhau một

đường truyền của kết nối số vẫn như có thể ngửi thấy men say ngây ngấy
của rượu. Xem ra Thẩm Tấn đã uống không ít hơn Tần Ương là mấy.

“Chuyện gì thế?” Cảm giác say ngầy ngật khiến cả cơ thể Tần Ương

nóng bừng, tiếng tim đập trong lồng ngực sao mà vang to quá, cứ như thể
muốn lấn át tất cả tiếng ồn ã của đám đông xung quanh.

“Tần Ương…” Đầu dây bên kia, cứ gọi mãi không ngừng hai chữ như

thế.

Tần Ương hỏi: “Cậu ở đâu rồi?”

Thẩm Tấn mơ mơ hồ hồ nói ra một cái tên, Tần Ương quay sang bên

cạnh nói với Đường Đường: “Tôi đi ra ngoài một chút rồi quay lại.”

Đường Đường không đáp, nhưng trong mắt lại hiện lên một sự thấu

suốt đối với tất cả.

“Tần Ương, Tần Ương, Tần Ương…” Thẩm Tấn cứ gọi mãi như vậy.

Gió đêm lạnh ngắt thổi táp vào mặt, đẩy lùi cơn chuếnh choáng, Tần Ương

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.