NÀY NHỮNG PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT - Trang 168

cũng dần dần thanh tỉnh hơn. Điện thoại kề sát bên tai, nhịp tim cũng theo
tiếng gọi của người nọ mà hẫng đi từng nhịp một, phập phồng đầy lo âu.

Thành phố về đêm rực rỡ đèn màu, âm thanh từ mọi nơi vây đến, biển

người cuồn cuộn tiến về phía trước và đi qua nhau. Giữa sự huyên náo ấy,
thế giới của Tần Ương lại chỉ tồn tại duy nhất một âm thanh…

………

Trong một quán cơm nhỏ tìm được cậu con trai ấy. Thẩm Tấn ngồi

một mình trong góc phòng khuất ánh sáng, trên bàn là đống chén bát ngổn
ngang xếp chồng lên nhau. Lúc Tần Ương đi đến trước mặt, Thẩm Tấn
ngẩng đầu nhìn lên, điện thoại di động vẫn còn đặt bên tai, môi vẫn còn
mấp máy không ngừng: “Tần Ương…”

Rồi từng chút một, một nụ cười lặng ngắt từ từ nở ra trên mặt Thẩm

Tấn, cố sức mà cười, dùng hết sức để cười, khóe miệng cố nhếch lên, nhếch
lên, cho đến khi không thể nào mở rộng hơn được nữa. Tần Ương lẳng lặng
gỡ xuống cặp kính trên mặt cậu ta, thấy trước mặt mình hiện ra một gương
mặt đỏ bừng vì rượu: “Bọn họ ly hôn rồi… Lao yến, rốt cuộc cũng đã bay
đi…”(*)

“Tôi đưa cậu về.” Tần Ương cất điện thoại, cúi người đỡ cậu ta đứng

dậy. Cánh tay chỉ vừa mới vươn ra, thân thể đã cảm thấy một sự va chạm
mạnh, thân người bị siết lấy, cơ thể đã bị Thẩm Tấn ôm chặt vào lòng.

Quán ăn nhộn nhịp người ra kẻ vào, bà chủ tất bật lên xuống, vừa lúc

đi ngang góc phòng tối, tình cờ nhìn thấy cảnh tượng đang diễn ra, nụ cười
xởi lởi trên mặt ngay tức khắc ngây ra. Tần Ương trông thấy, cũng chỉ lơ
đãng mỉm cười với bà ta.

“Bọn họ rốt cuộc cũng ly hôn rồi, từ sớm nên như thế…” Giọng nói

vẳng đến từ gương mặt vùi sâu trước ngực, âm giọng thoạt nghe tưởng
chừng như đầy vẻ nhẹ nhõm và may mắn, nhưng thật ra, một chút vui

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.