NÀY NHỮNG PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT - Trang 187

Trông thấy vẻ mặt mãn nguyện của bạn, Tần Ương không khỏi bật

cười: “Chính là cửa hàng được đại tiểu thư đây khâm điểm đấy ạ.”

Đường Đường cứ thế nhanh chóng thanh toán sạch sẽ xiên thịt trên

tay, đến cuối cùng quay sang nhét trả cho Tần Ương một que trúc rỗng
không: “Có gì muốn nói thì cũng đã nói hết cả rồi. Có thật là ngay cả anh
em tốt cũng không thể làm được nữa?”

Tần Ương mân mê que gỗ trong tay, nhẹ nhàng gật đầu.

Đường Đường vẫn tiếp tục ăn một cách điềm nhiên, chừng như lơ

đãng mà buông ra một câu đầy ý nghĩa: “Nếu không nỡ thì cũng không cần
làm đến mức tuyệt tình như vậy.”

“Con người cậu ta…” Những ngón tay thanh mảnh của cậu con trai

bỗng nhiên siết chặt lấy thanh que gỗ mỏng manh. Câu nói thoát ra khỏi
miệng, sau lại ngập ngừng trong giây lát, dường như đang cố lựa chọn từ
ngữ thật thích hợp, mãi một lúc sau mới tiếp tục chậm rãi vang lên, “Những
lần cậu ta bị người khác vứt bỏ, so với những lần cậu ta tự mình vứt bỏ
người khác, thật ra là nhiều hơn nhiều lắm.”

“Hở?”. Đường Đường bĩu môi hứ nhẹ một tiếng, nhưng ngay khi kịp

ngẫm lại những gì Tần Ương vừa nói, mới ngỡ ngàng hỏi lại, “Ai kia?”

“Lý do đều như nhau cả, là vì không có cảm giác an toàn.” Đèn đường

trên cao tỏa ra quầng sáng mờ nhạt, đổ xuống mặt đất đen thẫm một cái
bóng đơn độc thật dài. Ánh nhìn cậu con trai từ lúc nào cũng đã đăm đăm
đọng chặt nơi xiên gỗ rỗng không trong tay mình. “Với hai kẻ yêu nhau mà
nói, “chia tay” là việc không không bao giờ được phép đem ra đùa cợt,
cũng như vợ chồng lúc cãi nhau vẫn kiêng kỵ nhất hai tiếng “ly hôn”. Chỉ
cần đôi bên có kẻ nói ra rồi, lời nói sẽ theo vào suy nghĩ, một sớm một
chiều sẽ rất nhanh trở thành sự thật. Thẩm Tấn chính là dạng người như
vậy. Yêu một ai đó, còn chưa tận tình hết sức, còn chưa tận tâm trao đi, từ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.