NÀY NHỮNG PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT - Trang 189

thường theo sát ba Tần Ương trong những buổi tập thể dục đầu ngày, nói
đủ chuyện quân sự này kia nhưng đạo lý sống ở đời thì rất rõ ràng ngay
thẳng: trên xe buýt sẽ tự nguyện nhường chỗ cho người lớn tuổi và phụ nữ
mang thai; còn có tính xấu giống như Đường Đường là thích nựng nịu các
em bé nhỏ, cứ trêu chọc mãi cho đến khi các bé đỏ ửng hai gò má, khóc òa
lên mới thôi. Nhưng sau đó sẽ chẳng chút ngượng ngùng nào ra sức chọc
cho các bé cười vui trở lại, cứ gây ra rồi lại đáp đền, tận tình đến mức
tưởng như chẳng biết mệt là gì.

“Cậu ta còn biết mua thuốc giảm đau cho bạn gái nữa ha.” Cười cười

đầy vẻ láu lỉnh, Đường Đường nói xen vào. Một xiên gỗ đã sạch bóng thịt
dê lại được nhét vào tay Tần Ương, “Người như cậu ta đúng là một đối
tượng tốt để xem xét, còn người như cậu lại là một đối tượng tốt để mang
về nhà.”

Tần Ương bẻ nhẹ que trúc ra làm hai đoạn, sau lại mân mê cố ghép

chúng lại thành một: “Cảm ơn đã khích lệ.”

“Khách sáo mà làm gì.” Đường Đường nhướn mày, quay sang nhìn

thẳng vào Tần Ương, “Cậu chắc chắn là cậu ta sẽ mang cậu về nhà à?”

“Tại sao không phải tôi dẫn cậu ấy về nhà chứ?” Tần Ương đứng dậy,

ném cái que trong tay vào thùng rác ngay gần đó, giọng đầy tin tưởng,
“Chắc chắn là thế.”

Một đời người có thể có được mấy lần mười năm? Những người quen

biết và gặp gỡ trong cuộc sống này, có bình thủy tương phùng, có thân thiết
như anh em ruột thịt, nhưng cuối cùng đều phải nói lời từ biệt và xa nhau.
Có được bao nhiêu người có thể ở mãi bên cạnh mình, không rời khỏi
không phân ly, cùng cười mà trông lại khoảng thời gian mười năm dài đằng
đẵng ngày hết đêm qua? Có thế nào đi nữa kẻ ấy vẫn chính là Thẩm Tấn.
Mười năm, những chuyện đã xảy ra trong mười năm ấy, cứ xoay vần như
thế mà lẳng lặng ngấm sâu vào cốt nhục của chính mình. Những nhớ và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.