NÀY NHỮNG PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT - Trang 190

thương, những yêu và hận, từ lâu đã không còn nhớ rõ giữa chúng ta ai
đúng ai sai, ai nhiều ai ít. Như thế, sao có thể nói rời đi là rời đi được?

“A…” Đường Đường nhoẻn miệng cười, cũng đứng lên đi lại trước

mặt Tần Ương, thái độ đầy vẻ khiêu khích, “Tần Ương ơi là Tần Ương, nếu
như cậu thật đã chắc chắn như thế, thì sẽ chẳng đến tìm tôi để nói những lời
này làm gì.”

Im lặng vài giây, Tần Ương thốt nhiên bật cười khanh khách, cứ như

một cậu trai vẫn ngày ngày chờ đợi trước cửa nhà cô gái, người thương còn
chưa kịp gặp thì mẹ người ấy đã phát hiện ra tâm ý của mình. Một lúc lâu,
cậu cúi mặt không nhìn Đường Đường, khi ngẩng lên, vẻ bối rối cùng
ngượng ngùng đã tan đi ít nhiều trong mắt: “Tiểu thư anh minh.”

Đáp lại, tiểu thư chỉ phất tay đầy vẻ “ta đây người lớn không chấp

nhặt bọn trẻ các ngươi”, trước khi lên phòng còn không quên dặn dò lại vài
câu: “Chuyện nhỏ thôi, cậu muốn nói gì thì cứ nói, tôi nghe tất. Thịt dê
nướng hôm nay ngon lắm, nhưng trà sữa thì lại chả ra sao. Cửa sau của khu
chung cư, phía đối diện cũng có một tiệm đấy, vị vừa thơm vừa đậm đà.
Mà, ngày mai phải tới sớm hơn một chút, người ta chờ lâu quá, đói đến
phát điên lên được.”

Và như thế, ngay từ khi còn chưa bắt đầu đã âm thầm lặng lẽ ra đi, kế

hoạch giảm cân của Đường Đường.

………

Một thời gian dài, điện thoại di động trở nên im lặng. Dãy số quen

thuộc lúc trước mỗi ngày đều gọi đến giờ đây tựa như đã biến mất, thứ duy
nhất còn lại chỉ là một sự im lặng dài. Về phần Tần Ương, mỗi ngày vẫn
đều đặn đến thăm Đường Đường. Ngoài hai món thịt dê nướng thơm ngon
mềm ngọt cùng trà sữa đậm đặc thơm lừng, còn có cả một tấm lòng cảm
thông và thương xót sâu xa, dành cho một công dân sống trong thời đại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.