NÀY NHỮNG PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT - Trang 192

Tần Ương cắn nhẹ môi, thỏa mãn nở ra một nụ cười: “Bởi vì cậu ấy

cuối cùng cũng phát hiện ra, cô bạn ấy từ lâu đã thầm mến tôi.”

.

.

Nhiều lần, ngồi trong nhà xem ti vi, mẹ Tần Ương lại nhìn ra cửa sổ,

chừng như đang tìm kiếm một điều gì đó. Sau cuối, nửa chán nản nửa
mong ngóng lên tiếng: “Sao dạo này không thấy Tấn Tấn đến nhà mình
chơi hở con?”

Tần Ương ngồi viết báo cáo trên máy tính, câu trả lời lẫn trong tiếng

gõ phím lách cách đều đặn, chậm rãi vang lên: “Chắc là gần đây bận
chuyện gì đó thôi ạ.”

Thâm tâm rõ ràng từ sớm đã xác định kết quả của lần cược này, thế

nhưng đôi khi vẫn cảm thấy bất an khôn xiết. Lên giảng đường, Tần Ương
cũng thơ thẩn hơn so với ngày thường. Mọi thứ dường như đang trôi chậm
lại, trong cảm nhận của cậu.

Phía trên bục giảng, vị giảng viên hiền lành vẫn đang cẩn thận giảng

lại một lượt nội dung của bài học. Ở bên cạnh, Đường Đường cứ kéo tay
Tần Ương suốt, trên mặt hiện lên một vẻ si mê không buồn che giấu: “Cái
cậu Tiểu Tống này đúng là càng ngày càng dễ thương ra mà.”

Vị giảng viên ấy họ Tống, nghe đâu ở nhà đã có một bé gái. Gương

mặt tròn trĩnh phúc hậu cùng đôi mắt hiền lành như luôn mỉm cười sau cặp
kính trắng, tính tình so với các thầy cô khác trong khoa cũng dễ chịu hơn
rất nhiều, không những tận tâm trong giảng dạy mà những khi bị các sinh
viên tinh quái trêu chọc, cũng chỉ cười cười cho qua. Nhưng lại chính vì thế
mà càng được sinh viên đem lòng yêu mến, nhất là những cô như Đường
Đường. Khi đã ra khỏi lớp học, bất kể là trên hành lang hay sân trường, đều
không biết lớn nhỏ mà bạo gan gọi là “Bạn Tiểu Tống ơi”. Ngày thường

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.