NÀY NHỮNG PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT - Trang 193

chẳng bao giờ thấy cô nàng chịu nán lại giảng đường cho đến phút cuối,
ngay cả giờ dạy của thầy chủ nhiệm khoa cũng không quản nổi cái tính này
của Đường Đường, chỉ mỗi vị giảng viên họ Tống này là ngoại lệ.

Tần Ương càng nhìn dáng vẻ mê mẩn đắm đuối cô bạn đang bày ra

càng chịu không nổi, bèn lấy khăn tay đưa qua: “Lau nước miếng đi kìa,
chảy cả ra rồi.”

Đường Đường quay sang vờ ra vẻ xấu hổ phát lên vai cậu một cái.

Ngay lúc ấy, điện thoại đặt ngay bên cạnh Tần Ương đột nhiên lóe lên tia
sáng xanh. Nhìn lại, là một tin nhắn được gửi đến từ dãy số rất quen rất
quen. “Cả tháng trời người ta vùi đầu vào làm luận văn, thế mà cái lão họ
Đường kia xem xong chỉ thản nhiên phán cho mỗi một câu không đạt yêu
cầu!”

Tần Ương cắn môi cười khẽ.

Đường Đường ngay tức khắc nghiêng người tránh xa, bắt tay hình chữ

X ôm ngang trước ngực, vờ sợ hãi kêu ầm lên: “Đừng cười nữa, rất là dọa
người đó. Tôi thừa biết tối nay chả có thịt dê nướng để ăn rồi.”

Tần Ương chẳng thèm đáp lại, đặt ngay điện thoại xuống bàn, thoắt

cái đã trở lại dáng vẻ nghiêm túc thường ngày, chăm chú ghi lại lời thầy
giáo đang nói phía trên kia.

Đường Đường bĩu môi nguýt nhẹ: “Còn làm bộ nữa.”

Nửa giờ sau, lớp học cuối cùng cũng tan. Tần Ương là người đầu tiên

bước nhanh ra khỏi lớp. Đại sảnh vắng lặng không một bóng người, trên
bục cao chỉ có mỗi bức tượng điêu khắc bán thân của vị danh nhân nào đó
đứng đơn độc một mình. Ngày thường nhìn thế nào cũng thấy trơ ra như đá
gỗ, hôm nay dưới ánh sáng dìu dịu của nắng hắt qua ô kính, những đường
nét trên gương mặt im lặng suy tư ấy dường như lại mềm mại hơn rất
nhiều.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.