NÀY NHỮNG PHONG HOA TUYẾT NGUYỆT - Trang 77

Cơn mưa mùa hạ ngày hôm ấy, hành lang vắng ngập tiếng mưa rơi, cái

ôm nóng ấm bên người, tất cả đều phảng phất như một cảnh trong giấc
mộng, chỉ có nỗi đau xót trong ngực ngay lúc này đây mới là chân thật
nhất…

………

Tháng tám nhập học, mẹ Tần Ương cứ muốn đưa con đến tận cổng

trường nhưng luôn bị cậu kiên quyết từ chối. Đến chừng này tuổi, đã là một
đứa con trai cao hơn mét bảy rồi, đi học còn muốn mẹ theo bên cạnh che
nắng cho ư, sao lại có người không biết xấu hổ đến thế?

Thế là hôm khai trường, Tần Ương cố ý đi sớm hơn những nửa tiếng

đồng hồ. Ấy thế mà xe buýt vẫn cứ đông chật người, chỗ ngồi đã kín, chỗ
đứng cũng phải tranh nhau mới có được, không gian để thở thì càng không
cần phải nói đến. Rất dễ nhận ra những gương mặt đầy vẻ mong chờ lẫn
háo hức chen chúc trong biển người trên xe, có thể cũng đều là học sinh
đang trên đường đến trường G nhập học? Nói thế, không biết chừng vài
ngày nữa lại trở thành bạn học của nhau cũng nên.

Hồi lâu sau Tần Ương mới tìm được một chỗ trống bên hông xe, vừa

mới ngồi xuống, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, xe đã bất thình lình rẽ
gấp. Cậu vội chống tay lên cửa sổ để giữ thăng bằng, vừa lúc nhìn thấy một
bóng người vô cùng quen thuộc mơ hồ phản chiếu trên mặt kính. Trong
một thoáng, Tần Ương ngẩn cả người, nhìn đăm đăm vào đó. Phía sau bất
chợt truyền đến một trận xô đẩy ồn ào, dường như có người muốn xuống
xe. Chờ khi Tần Ương ngoảnh nhìn lại thêm lần nữa, bóng người kia đã
biến mất từ bao giờ.

Mình hoa mắt sao? Tần Ương thầm nghĩ. Đã tự trấn an bản thân như

thế mà không hiểu vì sao lòng cứ thấp thỏm không yên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.