NỀN DÂN TRỊ MĨ - Trang 216

ích khá đối lập nhau. Chưa từng khi nào thấy các bang nhỏ liên kết nhau
trong Thượng viện để chống lại những ý đồ của các bang lớn. Vả chăng, có
một sức mạnh thật sự, một sức mạnh khó có gì cưỡng nổi trong việc diễn đạt
ý nguyện của cả một quốc gia thành luật pháp, với phe đa số thể hiện ý
nguyện ấy ở cơ quan dân biểu, tại đây cái Thượng viện trước mặt họ tỏ ra
khá yếu đuối.

Hơn nữa, ta không nên quên rằng đâu phải chuyện vì mấy nhà lập pháp

Mĩ dùng luật mà tạo ra nổi cả một quốc gia, cả một dân tộc. Mục đích của
bản hiến pháp Liên bang không phải là thủ tiêu sự tồn tại của các bang mà
chỉ nhằm hạn chế chúng. Vậy là khi nào người ta trao một quyền lực thực
thụ cho các bộ phận thứ yếu đó (mà chẳng ai có thể tước bỏ đi được) thì
người ta cũng khước từ sẵn việc dùng lối ép buộc thông thường để bắt thiểu
số tuân theo đa số. Vấn đề này một khi được đặt ra và giải quyết, thì việc
đưa các thế lực riêng rẽ vào guồng quay chính quyền Liên bang chẳng còn
vẻ gì là khác thường nữa. Đó chỉ là công việc xác nhận một sự kiện hiện tồn,
đó là xác nhận một thế lực đã được thừa nhận, [thế lực này] đòi hỏi phải
được đối xử khéo léo chứ không thể đối xử hung bạo mà được.

ĐIỂM KHÁC BIỆT NỮA GIỮA THƯỢNG VIỆN VÀ VIỆN DÂN

BIỂU

Thượng viện do các nhà lập pháp địa phương cử ra.

− Các dân biểu do nhân dân cử ra. − Thượng nghị sĩ
phải bầu theo hai cấp. − Dân biểu chỉ bầu ra một lần. −
Khác nhau về thời hạn nhiệm kì. − Quyền hạn.

Thượng viện không chỉ khác với Viện dân biểu ở nguyên tắc đại diện, mà

còn khác nhau trong cách bầu bán, khác trong thời hạn nhiệm kì và khác
nhau trong quyền hạn.

Viện dân biểu do người dân bầu ra, còn Thượng viện do những nhà lập

pháp các bang chọn ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.