Đến Tây Ninh, còn phải đi chừng hơn mười cây số về phía Bắc mới tới
chân núi, đường đi dễ dàng, có thể sử dụng các loại xe. Từ chân núi,
khách trẩy hội phải đi bộ và phải leo núi. Điện Bà ở lưng chừng núi, nơi
cao độ 380 thước. Đường lên núi tuy phải leo trèo, nhưng có nhiều đoạn
được xây thành bực đi cũng dễ dàng. Hai bên đường rải rác có những
ngôi nhà nhỏ xinh xinh để khách nghỉ chân. Có thể ở những ngôi nhà
này có vài bà hoặc cô bán quà bánh và đồ giải khát, thường là trái cây.
Cũng có người bán những lâm sản lấy ở trong núi như những hạt đậu nọc
dùng để trị rắn rết hoặc bọ cạp cắn rất thần hiệu.
Khách đi giữa bóng cây râm mát, giữa tiếng ve kêu như khúc nhạc thiên
thu, và có lúc con đường lên núi lại đi qua một dòng suối nước chảy róc
rách thật nên thơ.
Đền Linh Sơn Thánh Mẫu ở lưng chừng núi. Khách vào lễ đền rồi nghỉ
ngơi. Tuy đền ở giữa rừng núi, nhưng trong tháng Giêng, từ mồng 10,
ngày nào cũng đông khách tới lễ bái, nhất là ngày rằm quang cảnh đền
càng nhộn nhịp, người lễ bái đông gấp bội những ngày khác.
Lễ tại đền xong, khách có thể ra về hoặc tiếp tục theo đường mòn leo lên
núi. Núi cao trên 800 thước và đỉnh núi luôn luôn có mây che, do đó núi
còn có tên là Vân Sơn.
Thường thường khách lễ trong đền xong, đều lên lễ chùa ở phía trên. Nơi
đây nhà chùa có cơm chay đãi khách, khách cứ việc dùng rồi cúng tiền
vào quỹ chùa, có hoặc không, nhiều hoặc ít tùy hỉ. Nếu khách muốn lưu
lại chùa, nhà chùa sẽ có giường màn mời khách ngủ, ai cũng như ai
không phân biệt sang hèn, không phân biệt người cúng tiền vào chùa
nhiều ít. Khách có thể lưu lại hai ba ngày hay lâu hơn nữa, khách vẫn
được nhà chùa thết đãi một cách nồng hậu như người mới tới. Ở chốn tu
hành, đồng tiên không có nghĩa, và người mộ đạo, ai cũng như ai.
Chùa đã ở gần đỉnh núi, nhưng trên cao nữa còn có miếu Sơn Thần.
Khách có thể lên miếu, nếu không ngại dốc đá chênh vênh, leo trèo khúc
khuỷu.