NẾU BIẾT TRĂM NĂM LÀ HỮU HẠN - Trang 112

6. Dù sao tôi vẫn nghĩ nghề báo không phải là một nghề khó. Không

có gì bảo đảm là ta sẽ viết được những điều lớn lao, nhưng chắc chắn ta
luôn có thể làm được điều tối thiểu là viết một cách chân thật. Viết thì dễ
hơn là nói, nói thì dễ hơn là tin, và tất nhiên, tin thì dễ hơn là sống vì những
điều tốt đẹp.

Bởi thế, nếu ta chưa thể viết được những điều vĩ đại và chân thật, thì ít

nhất, ta cũng phải viết được những điều bé nhỏ và chân thật.

Hãy bắt đầu từ đó.

Dẫu sao cũng đừng sợ hãi con người

Điều khác biệt giữa trường học và cuộc đời là gì? Ở trường, bạn được

dạy một bài học và sau đó được làm bài kiểm tra. Trong cuộc đời, bạn được
cho một bài kiểm tra và nó sẽ dạy bạn một bài học.”

TOM BODETT

Em mười bảy tuổi, ngoan hiền và trong sáng. Đi học rồi về nhà.

Không dùng điện thoại di động. Nhưng bỗng dưng em phải trải qua một
tuần ác mộng: bạn cùng lớp xì xào bàn tán, cửa sổ Offline ở YM đầy ắp
những lời cợt nhả, bạn cùng lớp xầm xì bàn tán, điện thoại nhà reo liên tục
lúc mười một giờ rưỡi đêm những giọng đàn ông xin gặp em. Khóc nức nở,
em không biết chuyện gì xảy ra với mình. Ba mẹ em tức điên, định đổi số
điện thoại. Nhờ sự giúp đỡ của ông anh họ, cả nhà phát hiện ai đó đã đưa
tên, nick và cả số điện thoại của em lên một diễn đàn với lời mời gọi ỡm ờ.

Không dễ khẳng định nhưng em lờ mờ đoán ra, có thể đó là một người

xưa đã từng là bạn.

Rồi tất cả trôi qua, nhưng em đã khác. Em không cười nữa, em thu

mình lại, sợ gặp gỡ, sợ kết bạn, sợ tổn thương. Em khắc lên bàn học của
mình một câu khiến tôi giật mình khi đọc được: “Tôi sợ hãi con người!”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.