NẾU BIẾT TRĂM NĂM LÀ HỮU HẠN - Trang 12

“Những lỗ trống trong củ sen

Khi ta ăn

Ăn luôn cả nó”

(Thơ của một thi sĩ Nhật)

Bạn thấy chăng? Những lỗ trống là một phần của củ sen, cũng như sự

cô độc là một phần của đời sống. Vì vậy, hãy nhìn thẳng vào nó. Đừng ngại
nói: “Tôi đang buồn. Tôi cảm thấy cô độc” nếu bạn muốn được chia sẻ.
Nhưng cũng đừng ngại nói: “Hãy để tôi một mình lúc này” nếu bạn thực sự
muốn như vậy. Đừng ngại vì đó là điều bình thường. Tất cả mọi người trên
thế gian này đều thế. Chỉ khác nhau ở một điều: cách ta đối xử với nó. Nỗi
cô đơn tạo thành những khoảng trống, bạn càng trốn chạy thì nó càng bám
đuổi. Bạn càng tìm cách khỏa lấp thì nó càng đầy khoảng trống ấy, nhưng
cũng đừng để nó lấp đầy mình. Chúng ta chỉ đơn giản nhận ra sự hiện hữu
của nó, và bình tĩnh đối diện.

Người ta gọi tuổi mới lớn là “tuổi biết buồn”. “Biết buồn” tức là chạm

ngõ cuộc đời rồi đó. Biết buồn tức là bắt đầu nhận ra sự hiện hữu của
những khoảng trống trong tâm hồn. Biết buồn là khi nhận ra rằng có những
lúc mình cảm thấy cô độc. Khi đó, hãy dành cho sự cô đọc một khoảng
riêng, hãy đóng khung sự cô đơn trong giới hạn của nó, như một căn phòng
trống trong ngôi nhà tâm hồn. Mỗi lần vào căn phòng ấy, dù tự nguyện hay
bị xô đẩy, thì bạn vẫn có thể điềm tĩnh khám phá bản thân trong sự tĩnh
lặng. Để rồi sau đó, bạn bình thản bước ra, khép cảnh cửa lại và trở về với
cuộc sống bề bộn thường ngày, vốn lắm nỗi buồn nhưng cũng không bao
giờ thiếu niềm vui…

Bản thân chúng ta là giá trị có sẵn

Lâu rồi, tôi có đọc được bài phỏng vấn Ngô Thị Giáng Uyên , tác giả

cuốn sách được nhiều bạn trẻ yêu thích “Ngón tay mình còn thơm mùi oải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.