NẾU BIẾT TRĂM NĂM LÀ HỮU HẠN - Trang 10

hạnh phúc thì ít nhất cũng làm cho chừng đó người cảm thấy yên lòng, lạc
quan và vui vẻ khi nghĩ về bạn.

Mỗi con người là một mắt xích, dù rất nhỏ nhưng đều gắn kết và ảnh

hưởng nhất định đến người khác. Và người khác ấy lại có ảnh hưởng đến
những người khác nữa. Tôi thích nghĩ về mối quan hệ giữa con người với
nhau trong cuộc đời như mạng tinh tể kim cương. Mỗi con người là một
nguyên tử cacbon trong cấu trúc đó, có vai trò như nhau và ảnh hưởng lẫn
nhau trong một mối liên kết chặt chẽ. Một nguyên tử bị tổn thương sẽ ảnh
hưởng đến bốn nguyên tử khác, và cứ thế mà nhân rộng ra. Chúng ta cũng
có thể vô tình tác động đến cuộc đời một người hoàn toàn xa lạ theo kiểu
như vậy. Thế thì bạn có tin rằng sống hạnh phúc chính là đóng góp cho xã
hội một cách căn cơ nhất? Bạn có cho rằng, sự phát triển và bền vững của
một quốc gia phải được xây dựng từ mỗi cuộc đời riêng lẻ của từng người
dân?

Khi đọc cuốn tiểu thuyết Suối nguồn dày gần 200 trang của Ayn Rand,

tôi chỉ nhớ có một câu duy nhất: “Nếu muốn nói câu ‘Tôi yêu em’ thì phải
nói từ ‘Tôi’ trước đã. Tôi yêu thích triết lý đó quá chừng. Vì nó làm tôi vỡ
ra nhiều thứ, giống như bài học về hạnh phúc của thầy tôi. Rằng để yêu
người thì trước hết chúng ta phải biết yêu mình, phải trân trọng và giữ gìn
niềm hạnh phúc của chính mình. Rằng ta phải bồi đắp chính bản thân ta
thành một con người tốt đẹp và cảm nhận được niềm hạnh phúc, trước khi
nghĩ đến việc mang đến hạnh phúc cho bất cứ ai hay đóng góp điều tốt đẹp
gì cho xã hội.

Bởi vì, bạn biết đó, chúng ta không thể mang đến cho người khác thứ

mà ta không có.

Những khoảng trống không phải để lấp đầy

Có hai từ thường lặp đi lặp lại trong entry của nhiều bạn trẻ, là “buồn”

và “cô độc”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.