Dường như chưa có ai đi qua thời thiếu niên mà không từng trải qua
cảm giác đó.
Cô độc. Đó là lúc bạn cảm thấy tâm hồn cô quạnh ngay giữa chốn
đông người, đang quây quần bên người thân mà vẫn thấy riêng mình xa
cách, đang cùng bạn bè đùa mà vẫn thầm tự nhủ: “Nào có ai hiểu lòng ta”.
Cô độc. Đó là khi tâm sự ngổn ngang trong lòng mà không biết tỏ
cùng ai, kể cả cha mẹ hay người bạn thân thiết. Là khi ta thấy như mình bị
bỏ rơi trong một thế giới đang rộng ra mãi. Là khi ta thấy tràn ngập trong
tâm hồn một nỗi buồn dai dẳng không tên. Và rất nhiều khi, chỉ là nỗi buồn
vô cớ.
Cô độc là một tâm trạng đáng sợ. Có người trốn chạy sự cô độc bằng
cách… ngủ vùi. Có người cố khỏa lấp nó bằng niềm vui ồn ào ở vũ trường
hay trong những trò games, có người gặm nhấm nó bằng nước mắt. Có
người thăng hoa vào nghệ thuật. Nhưng cũng có người bị nó bủa vây không
lối thoát để rồi tìm đến cái chết. Ít hay nhiều, khi rơi vào trạng thái cô độc,
chúng ta đều cảm thấy tâm hồn mình chỉ còn là một khoảng trống đáng sợ,
và ta tự hỏi: “Phải làm sao để lấp đầy khoảng trống này đây?”
Nhưng, bạn biết không, những khoảng trống đó không phải để lấp
đầy…
Bản chất con người vốn cô đơn. Đó là sự thật. Tất cả mọi người đều
có lúc cảm thấy cô độc. Cả những người cởi mở, hài hước nhất hay những
người đang chìm đắm trong hạnh phúc vô biên, vẫn luôn có những khoảnh
khắc không thể chia sẻ cùng ai. Những khoảng trống mà ở đó chỉ riêng ta
đối diện với chính mình. Không phải vì chia tay một người bạn, hay mất đi
một người thân, hay khi một mối tình tan vỡ thì nó mới xuất hiện. Khoảng
trống đã có sẵn ở đó rồi. Luôn luôn ở đó, trong mọi con người.
Tôi sẽ đọc cho bạn nghe bài thơ haiku này: