NẾU BIẾT TRĂM NĂM LÀ HỮU HẠN - Trang 9

Họp mặt lớp cũ, thầy giáo tóc đã điểm sương, gặp lại học trò rưng

rưng nước mắt. Thầy hỏi đi hỏi lại chỉ một câu: “Cuộc sống em giờ ra sao?
Có hạnh phúc không?”

Cô bạn lớp trưởng năm xưa ngồi xuống cạnh thầy, nửa đùa nửa thật:

“Thầy ơi, bao nhiêu năm trời không gặp, vậy mà thầy chỉ mong đợi ở tụi
em có điều đó thôi sao?”

Phải rồi, chỉ điều đó thôi sao? Không phải là ông nọ bà kia, không

phải là chức này tước khác, không phải tiền này của nọ. Cũng không phải
đã đong góp được điều gì cho xã hội, cho đất nước. Chẳng lẽ chỉ là hạnh
phúc thôi sao, hở thầy?

Thầy cười. Học trò của thầy ai cũng có năng lực và lòng tự trọng. Và

chỉ cần hai thứ đó thì chắc chắn các em sẽ có đóng góp cho xã hội bằng
cách này hay cách khác. Thầy không băn khoăn về việc đó. Rồi thầy nheo
đuôi mắt đầy nếp nhăn, hỏi: “Em không nhớ ngày ra trường thầy nói gì
sao? Thầy đã hỏi các em có bao giờ suy nghĩ tại sao lại là ‘Độc lập - Tự do
- Hạnh phúc’? Tại sao là ‘Hạnh phúc’ chứ không phải là ‘Thịnh vượng’ hay
‘Văn minh’? Hóa ra không em nào suy nghĩ về điều đó cả”.

Có lẽ đó cũng là lý do tại sao đất nước Bhutan từ 3 thập niên qua đã

đo lường sự phát triển của đất nước bằng chỉ số GNH (Gross National
Happiness - Tổng hạnh phúc quốc gia). Có thể lâu nay chúng ta vẫn nghĩ về
“hạnh phúc” như một từ sáo rỗng, bởi không thể xác định được một cách cụ
thể nó bao hàm điều gì. Là thành đạt, giàu có? Là được tôn vinh? Là được
hưởng thụ bất kỳ điều gì ta muốn? Là chia sẻ và được chia sẻ? Là đem đến
niềm vui cho người khác? Hay chính là sự hài lòng của riêng bản thân
mình?

Có thể, chúng ta vẫn nghĩ hạnh phúc là vấn đề “riêng tư” và “cá

nhân”. Nhưng không phải vậy. Nếu bạn lo buồn hay gặp bất trắc thì ít nhất,
thầy cô, bạn bè đều cảm thấy xót xa, lo lắng cho bạn. Còn nếu bạn vui tươi,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.