nhau hoài? Không thể hiểu nổi tại sao ba mẹ chỉ quan tâm đến tiền bạc, chỉ
biết cắm đầu vào công việc làm ăn? Không thể hiểu nổi tại sao ba mẹ lại
phải chia tay, để gia đình mình tan vỡ?
Chúng ta đã luôn đặt câu hỏi tại sao, và câu trả lời thường là “Khi nào
con lớn, con có gia đình, con cái, con sẽ hiểu lòng cha mẹ?” Tại sao phải
đợi đến lúc đó mà không phải là bây giờ. Cả chuyện đó nữa cũng là một
câu hỏi.
Tôi nhớ một ngày nọ khi tôi còn nhỏ, tôi không chịu đi học và cứ lải
nhải nhắc mẹ hôm nay là hạn chót phải nộp học phí mẹ ngần ngừ bảo tôi cứ
đi học, nói cô giáo thông cảm gia hạn thêm đến ngày mai. Tôi năn nỉ thế
nào mẹ cũng không chịu đưa tiền. Buồn tủi và xấu hổ trước viễn cảnh cả
lớp đã đóng học phí còn tôi thì chưa, tôi đành liều đi vay tiền của một
người quen để đóng, định bụng khi nào mẹ đưa tiền thì tôi sẽ trả. Hôm sau,
khi biết chuyện, mẹ về nhà với đôi mắt đỏ hoe và đánh đòn tôi một trận thật
đau. Tôi giận mẹ suốt mấy tháng trời. Tôi không hiểu nổi mình đã làm gì
sai vì tôi chỉ mượn chứ không trộm cắp của ai, và trước sau gì mẹ cũng
phải đưa tôi tiền đóng học phí. Giá như lúc đó tôi hiểu được nỗi buồn của
mẹ. Giá như lúc đó tôi biết đến nỗi khó khoăn và cả lòng tự trọng của mẹ.
Giá như lúc đó, chứ không phải đợi đến mười lăm năm sau, tôi mới biết mẹ
đã phải bán đi chiếc nhẫn cưới để lấy tiền đóng học phí cho tôi. Nhưng tại
sao mẹ không muốn tôi biết, nỗi lòng ấy tôi ước gì khi đó mình có thể hiểu.
Và còn nỗi lòng của những người có thể về nhà buổi chiều kia với vẻ
mặt thất thần, trên tay cầm tờ báo đưa tin chứng khoán sụt giảm, giá vàng
lên. Những người phải xoay sở vất vả trong mớ bong bong quan hệ với
đồng nghiệp, với chồng, vợ, con cái, ông bà, anh chị, bà con họ hàng gần
xa… Những người mẹ đồng thời là người vợ bắt con cái nhịn đói thêm một
chút để đợi chồng về muộn. Những ngươi cha đồng thời là người làm công
ở trong tâm trạng cáu gắt vì sức ép công việc. Những người bị bao vây từ
nỗi lo toan về việc phải làm sao để có một mái nhà ấm êm, một ngàn khoản