xót xa hơn ngày xưa. Ngay bên ngoài khung cửa kia là bầu không khí đặc
quánh khói bụi, trong cái nóng oi bức trái mùa. Chợt nhớ một câu trích của
Margaret Mead: “Chúng ta chẳng còn nơi nào khác để đi… Trái đất này là
tất cả những gì chúng ta có”.
Con người chắc hẳn không mong như vậy. Các nhà khoa học thậm chí
đã lên kế hoạch xây dựng một căn cứ bảo tồn AND trên Mặt trăng để duy
trì sự sống trên Trái đất, và cải tạo sao Hỏa để loài người có thể di cư đến
đó một khi thảm họa tuyệt chủng xảy ra.
Nhưng cho đến lúc ước mơ ấy thành hiện thực, chúng ta thật sự không
có nơi nào khác để đi cả. Chúng ta đang phải đối diện với thực tế rằng ở
khắp nơi đang bị xói mòn do nạn chặt phá rừng. Các cơn bão ngày càng
mạnh lên. Hạn hán và thiếu nước nghiêm trọng tại nhiều nơi trên thế giới,
trong khi mùa lũ và gió bão liên tục tấn công nhiều nơi khác. Nhiệt độ năm
sau luôn cao hơn năm trước. Thậm chí có nơi tuyết đã không còn rơi vào
mùa đông nữa. Trái đất nóng lên làm cho băng ở hai cực tan ngày càng
nhanh, mực nước biển đang dâng cao.
Các nhà khoa học đã cảnh báo nếu băng ở hai cực tan hết thì mực
nước biển có thể dâng lên 80m, đủ nhấn chìm hầu hết các thành phố lớn
trên thế giới. Và Việt Nam, lúc đó sẽ là một trong những nước chịu ảnh
hưởng nặng nề nhất. Bởi thế, trong bài báo cáo GEO-4 nhấn mạnh một
thông điệp khẩn thiết:
“Cứu lấy hành tinh: Bây giờ hoặc không bao giờ!”
Bây giờ hoặc không bao giờ, bạn có thể cứu hành tinh này, chúng ta có
thể cứu hành tinh này bằng những việc rất nhỏ, như trồng một cái cây, tắt
điện khi không sử dụng, đi xe đạp thay vì xe máy, không xài phí giấy vở,
đừng vứt rác bừa bãi, dùng những vật liệu có thể tái chế…