- Nhưng điều duy nhất mà ông làm được là phá hủy não, gan, thận của
cô ấy…
- Tôi đã trao đổi về việc này với vợ ông. Cô ấy biết rất rõ có thể rủi ro
nhưng cô ấy vẫn không muốn mổ lấy đứa bé ra vào thời điểm này.
- Cô ấy không có quyền quyết định
- Không, tôi mới có quyền. Và tôi chẳng thấy có một nguyên nhân y
khoa nào chính đáng để chấm dứt thai kỳ của cô ấy.
***
Archibald quay trở lại phòng của Valentine. Ngồi xuống bên cạnh cô,
hắn vuốt nhẹ gương mặt cô. Hắn nghĩ lại chặng đường dài dằng dặc mà họ
đã cùng đi qua, để được sống với một tình yêu có thể không bao giờ trở
thành hiện thực. Hắn nghĩ tới tất cả những chướng ngại mà họ đã vượt qua,
tất cả những nỗi sợ hãi mà họ đã cùng nhau chế ngự.
- Em không muốn mổ đâu! cô van vỉ.
Làn da cô vàng vọt, hai mắt thâm quầng và ầng ậc nước.
- Em mới mang thai được hai mươi lăm tuần thôi, anh yêu! Hãy để em
ấp ủ con thêm một thời gian nữa!
Cô cần hắn, song hắn thấy mình bất lực. Hắn đã hứa với cô sẽ luôn hiện
hữu, cả trong những ngày đẹp trời cũng như những khi thời tiết xấu, những
ngày khỏe mạnh cũng như lúc ốm đau. Hắn đã hứa sẽ bảo vệ và chăm sóc
cô, nhưng con người ta thường hứa hẹn nhiều hơn những gì làm được.
Cô nhìn hắn và mở to đôi mắt.
- Hãy để em tiếp thêm cho con chút sức mạnh…
- Nhưng em có thể mất mạng, em yêu.
Bị quấn chằng chịt trong mớ dây truyền dịch, cô cố gắng với lấy cánh
tay hắn và cho dù đau đến nghẹn thở cô vẫn nói:
- Đứa bé này, em muốn sinh nó ra vì anh. Em cảm thấy nó đang sống
trong em! Nó là một bé gái, anh biết không, em chắc chắn như vậy! Anh sẽ