NẾU ĐỜI ANH VẮNG EM - Trang 235

4 giây rất dài, nhất là khi người ta biết đây sẽ là những khoảnh khắc cuối

cùng của cuộc sống.

Sau 4 giây này, thân thể sẽ đập mạnh xuống mặt nước với tốc độ hơn

100 km/h. Cú đập đó cũng mạnh không khác gì rơi thẳng xuống nền bê
tông.

Trong 4 giây đó, con người sẽ không kịp thấy lại toàn bộ cuộc đời mình

như trong một bộ phim chiếu vội.

Trong 4 giây đó, người ta sợ.

Trong 4 giây đó, chỉ có hối tiếc.

Cho dù có tự nguyện nhảy xuống, thì vẫn có một khoảnh khắc trong lúc

rơi, người ta sẵn sàng đánh đổi tất cả để làm lại.

Như vậy đấy.

Lúc nào cũng vậy.

Trong lúc rơi, Archibald tự nhủ rằng mặc dù đã cố gắng hết sức song

hắn đã thất bại hoàn toàn. Rằng hắn chỉ biết hủy hoại cuộc sống của những
người xung quanh và càng tìm cách sửa chữa sai lầm, hắn lại càng gây ra
những sai lầm còn nghiêm trọng hơn. Vì thế, trong nỗ lực cuối cùng, để
khỏi phải chết trong đắng cay và ân hận, hắn ôm thật chặt chàng trai trẻ
trong vòng tay của mình.

Martin, về phần anh, lại nghĩ tới Gabrielle. Cô là ẩn số của anh, là tình

yêu và nỗi đau của anh. Vĩnh viễn và mãi mãi. Bởi trong cuộc sống, có
những vết thương không thể chữa lành.

Trong lúc từ bỏ cõi đời, anh nhớ lại bức thư đã viết cho cô trong suy

nghĩ thơ ngây và lý tưởng hóa của tuổi đôi mươi:

… mỗi lần nhắm mắt lại và hình dung ra đôi ta mười năm về sau, anh

luôn thấy trong đầu mình hiện ra hình ảnh hạnh phúc: ánh nắng mặt trời,
tiếng cười con trẻ, những ánh mắt đồng điệu của một cặp vợ chồng vẫn
đang là tình nhân…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.