NẾU ĐỜI ANH VẮNG EM - Trang 233

mất luôn cả màu đỏ rực tuyệt đẹp của nó. Sương mù vẫn dày đặc, uốn lượn
như một dải lụa mềm, quấn quanh những kết cấu kim loại và hàng ngàn sợi
cáp treo.

Martin đi chậm lại khi tới giữa cầu và cuối cùng dừng lại sát lề bên phải.

Archibald ngập ngừng một chút, rồi cũng đậu xe ngay sau, hoàn toàn ý

thức được hắn đang đương đầu với một nguy cơ rất lớn. Chưa gì đã vang
lên cả một bản hợp xướng tiếng còi xe gắt gỏng trách móc. Đương nhiên, ở
đây cấm dừng xe và chỉ vài phút nữa, cảnh sát sẽ ập tới kiểm tra giấy tờ và
lập biên bản phạt.

Mặc dù mới sáng sớm, cầu Cổng Vàng đã tấp nập xe bởi hôm nay là

ngày trước lễ Giáng sinh. Trên cả sáu làn đường, xe cộ đi lại như mắc cửi,
lướt qua nhau, vượt qua nhau, trong một mớ âm thanh hỗn độn của tiếng còi
xe cảnh báo, tiếng chửi rủa và tiếng lốp xe nghiến xuống mặt đường.

Martin sập cửa và bước ra phần đường dành cho người đi xe đạp. Đúng

như những gì Archibald đã làm sáu tháng trước đó với bức chân dung tự
họa của Van Gogh, Martin chìa bàn tay nắm viên kim cương ra đe dọa, như
thể anh đã sẵn sàng quẳng nó xuống đại dương

- Ông đã sẵn sàng xuống địa ngục để tìm nó chưa? anh hét lên, giọng

phấn khích.

Nhưng cầu Cổng Vàng không phải là cầu Pont-Neuf...

Dưới hình dáng khổng lồ của cây cầu, con người chỉ còn là một cái bóng

nhỏ tí xíu. Những trụ tháp vươn lên cao hơn 200 mét, trên một mặt biển
đang cuồn cuộn đầy vẻ đe dọa.

Đến lượt mình, Archibald bước vào làn đường dành cho người đi xe

đạp.

- Thôi nào, chàng trai trẻ, quay trở lại đây, đừng làm trò ngu ngốc! hắn

hét lên cố át đi tiếng gào của gió.

Lớp hàng rào bảo vệ rất cao, nhưng vẫn không đủ để ngăn chặn hàng

chục người tự tử mỗi năm bằng cách nhảy xuống khoảng không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.