NẾU ĐỜI ANH VẮNG EM - Trang 234

- Thế nào, ông có đi không? chàng thanh niên sốt ruột hỏi.

Giữa các ngón tay của anh, viên kim cương Chìa khóa thiên đường lúc

này lóe lên như một ngọn lửa đang bốc cháy, bất chấp thứ ánh sáng xám
ngoét, vẫn tạo thành một quầng sáng thôi miên gần như huyễn hoặc.

Thế rồi Martin thả viên kim cương vào sâu trong túi áo và bắt đầu leo

qua lan can.

- Tôi chẳng cần gì viên kim cương đó cả! Archibald hét lên.

Theo bản năng, hắn nghiêng người nhìn xuống dưới. Quanh cảnh đẹp

đến lạ kỳ và khiến đầu óc như quay cuồng. Cho dù không nhìn thấy, người
ta cũng có thể đoán được từng đợt sóng đang vỗ vào các trụ cầu khổng lồ đã
được neo xuống lòng Thái Bình Dương.

Archibald biết thời gian không còn nhiều. Trên cầu lắp đầy camera và

chỉ vài giây nữa thôi, họ sẽ nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát hoặc của đội
tuần tra của Sở giao thông.

- Thôi nào, con trai, đừng phá hỏng mọi chuyện! Hãy trở xuống đây!

Chúng ta cần nói chuyện với nhau!

Hắn lại bước tới gần hơn và túm vạt áo khoác của Martin mà kéo lại,

nhưng chàng thanh niên người Pháp đã đẩy được hắn ra. Khi Archibald lại
tìm cách đến gần, Martin vung tay đấm một cú về phía hắn. Vừa nghiêng
người tránh, Archibald vừa túm lấy đối thủ và hai người đàn ông sáp vào
vật lộn cho đến khi Martin đột nhiên ngã về phía sau. Tên trộm cố tóm lấy
chàng thanh niên song anh vẫn không ngừng vật lộn, mặc dù không cố ý,
anh vẫn lôi cả Archibald cùng rơi xuống những luồng nước lạnh như băng
của Thái Bình Dương.

***

Một cú nhảy ở độ cao 70 mét trong không trung.

Rơi tự do hơn 4 giây đồng hồ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.