NẾU ĐỜI ANH VẮNG EM - Trang 60

- Anh đi đi, ra nhập vai người hùng đi! Karine bông đùa và dừng lại

ngay sân trước bảo tàng.

Martin cảm ơn cô. Anh chuẩn bị xuống xe thì cô chặn anh lại:

- Anh vẫn còn đeo cái đồng hồ đó, cô nói và chỉ vào chiếc Speedmaster

mạ bạc mà cô đã tặng anh cách đây năm năm.

- Em cũng đeo nhẫn, anh đáp lời.

Bàn tay phải của cô gái gõ nhịp nhẹ lên vô lăng và ba vòng xoắn đan

vào nhau hình bộ tam lấp lánh trong ánh bình minh: ba vòng ấy mang ba
màu hồng, ghi, vàng.

Đó là những món quà họ tặng cho nhau, quá đắt so với đồng lương cảnh

sát còm cõi. Hồi đó, toàn bộ tiền thưởng khi hoàn thành nhiệm vụ - thậm
chí còn hơn cả thế - đều đổ vào đó. Một cử chỉ mà cả hai đều không ân hận.

Trong một vài giây, ý nghĩ rằng chuyện tình của họ có thể chưa chấm

dứt lại bùng lên. Cuộc sống mới tái hợp họ lại với nhau nhờ những hoàn
cảnh thật đặc biệt. Có thể đây là một tín hiệu. Cũng có thể không…

Rồi giây phút nghi ngờ cũng qua đi. Martin mở cửa xe và ôm bức tranh

ra. Trước khi băng qua phố, anh nhìn lại lần cuối chiếc Land Rover. Karine
đã hạ kính xuống và mỉm cười nói với theo anh:

- Coi chừng cặp mông đẹp của anh đấy, Martin, và học bơi đi. Không

phải lúc nào em cũng túc trực để vớt anh lên được đâu!

***

- Các anh đúng là một lũ hậu đậu!

Khi Martin bước đến gần gian Van Gogh, anh nhận ra giọng nói the thé

của bà Bộ trưởng Bộ Nội vụ. Anh dừng sững lại trước ngưỡng cửa, nơi có
thể nghe được cả tiếng ruồi bay khi tiếng xỉ vả ngừng lại.

- Một đám người huyên thuyên, vô dụng…

Martin nhận ra dáng người thân quen của sếp, trung tá Loiseaux, cùng

bộ mặt nhăn nhó của giám đốc cảnh sát tư pháp, anh đã gặp ông này hồi còn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.