NẾU ĐỜI ANH VẮNG EM - Trang 99

- Tôi chẳng chạy nữa, tôi cũng chẳng tìm kiếm gì, tôi đã tìm thấy rồi. Và

từ một ngưỡng tuổi nào đó trở đi, mục đích của cuộc chơi sẽ là gìn giữ
những gì đã đạt được.

- Thế sếp đã tìm được điều gì?

- Thứ tất cả mọi người đều phải tìm kiếm: phần còn thiếu của chính

mình.

Martin chẳng muốn biết thêm gì. Anh đã được nghe tin đồn: Loiseaux

mới chia tay với vợ và các con để chuyển tới sống với một nữ trung úy trẻ
vừa mới chân ướt chân ráo rời trường cảnh sát. Một phút rửng mỡ? Một ảo
tưởng đam mê? Một mối tình thực thụ?

Anh nghĩ tới Karine, tới những tin nhắn mà cô để lại trong hộp thư thoại

mà anh chưa trả lời. Liệu cô có phải là phần còn thiếu của anh không?
Không, anh chắc chắn như vậy. Song cái ý nghĩ đó cứ xoáy vào lòng anh
như nọc độc từ một vết rắn cắn, làm những mảnh pha lê vỡ ngấm vào trong
mạch máu của anh và làm nứt rạn bức tường đá bao bọc quanh tim anh.
Trong một giây choáng váng, anh cảm thấy mất thăng bằng. Anh nhắm mắt
lại và chợt quay trở về mười lăm năm trước, một buổi sáng mùa hè trời
mưa, ở ga cuối sân bay San Francisco. Những sợi tóc ướt sũng quấn vào tóc
anh, đôi mắt xanh lấp lánh dưới làn nước mưa, và một giọng nói van vỉ:
Anh ở lại thêm đi!

Anh ở lại thêm đi!

***

New York

Căng tin bệnh viện Staten Island

Bác sĩ Garrett Goodrich ngồi xuống trước mặt Archibald McLean.

Ông rải trên mặt bàn một số hồ sơ có kết quả các xét nghiệm mà ông

vừa thực hiện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.