NẾU EM KHÔNG PHẢI MỘT GIẤC MƠ - Trang 120

- Anh không phải là gặp tôi một cách tình cờ đâu, anh là ai và anh muốn gì
?

- Tôi chỉ đi dạo ở đây thôi, thưa bà, và nếu như bà cho rằng cuộc gặp gỡ
này không phải là kết quả của sự ngẫu nhiên, thì chỉ có bà mới cần tự đặt
cho mình câu hỏi tại sao. Tôi không dụ dỗ con chó của Lauren để nó chạy
đến với tôi mà tôi chẳng cần phải gọi nó.

- Anh muốn gì ở tôi ? Và anh biết gì mà dám tuôn ra trước mặt tôi những
lời quyết định về cái sống và cái chết ? Anh không biết gì hết, không biết
thế nào là cái sự phải có mặt ở đó tất cả mọi ngày, để nhìn con mình nằm
bất tỉnh, chẳng có một sợi mi nào lay động, để nhìn ngực nó phập phồng,
nhưng gương mặt nó thì khép kín với thế giới bên ngoài.

Trong cơn tức giận, bà miêu tả cho anh về những ngày và những đêm bà
ngồi nói với con gái trong niềm hy vọng điên rồ là cô có thể nghe thấy
được, bà không còn có cuộc sống nữa kể từ khi con gái bà gặp tai nạn, bà
sống trong nỗi sợ một cú điện thoại gọi đến của bệnh viện gọi đến báo rằng
thế là đã hết rồi. Bà đã cho cô cuộc sống. Khi cô còn nhỏ, mỗi sáng bà đánh
thức cô dậy, mặc quần áo cho cô và dẫn cô đến trường, mỗi tối bà đưa cô
vào giường và kể chuyện cho cô nghe. Bà lo lắng nghe mỗi niềm vui của
cô, mỗi nỗi buồn của cô. “Khi nó vào tuổi thiếu niên, tôi đã chấp nhận
những cơn bực tức không chính đáng của nó, tôi đã chia sẻ những nỗi day
dứt của nó lúc chớm yêu, tôi đã thức đem để giúp nó học bài, giúp nó ôn tập
trong tất cả các kỳ thi. Tôi đã biết lùi lại phía sau khi cần thiết, và nếu như
anh biết được ngay khi còn sống tôi đã nhớ nó đến thế nào. Ngày nào trong
đời, tôi cũng tỉnh dậy với ý nghĩ về nó, đi ngủ mà nghĩ tới nó...”

Bà Kline ngừng bặt trong những tiếng nức nở cố nén. Arthur đặt tay lên vai
bà và xin lỗi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.