NẾU EM KHÔNG PHẢI MỘT GIẤC MƠ - Trang 21

- Tại sao họ lại phóng như thế kia?

- Mình không biết gì hết, mà chưa chắc đó đã là họ. Cảnh sát thì ai cũng
giống nhau.

Mười phút sau, họ đỗ xe bên cạnh chiếc xe cảnh sát, các cửa xe vẫn để mở.
Philip xuống xe và đi vào khu cấp cứu. Anh bước về phía thường trực, mỗi
bước một vội vã hơn. Không kịp chào cô thường trực, anh hỏi cô luôn :

- Cô ấy ở phòng nào ?

- Ai cơ hả bác sĩ Stern ?-cô y tá trực hỏi.

- Cô gái vừa được đưa đến ấy.

- Cô ấy ở phòng mổ số 3, Fernstein đã vào đó rồi. Hình như cô này làm việc
trong ê kíp của ông ấy.

Từ phía sau lưng Stern, viên cảnh sát đứng tuổi khẽ đập vào vai anh.

- Đầu óc ông thế nào đấy, ông bác sĩ ?

- Xin lỗi ông.

Xin lỗi, cứ tưởng xin lỗi là xong à. Làm sao anh ta lại có thể tuyên bố là
một cô gái trẻ đã chết khi cô ấy còn thở trong thùng xe ? “Anh có hiểu được
là không có tôi thì cô gái đã bị ướp sống trong nhà lạnh không?” Anh ta sẽ
phải nghe nói đến viên cảnh sát này. Đúng lúc đó bác sĩ Fernstein đi ra khỏi
phòng mổ, làm ra vẻ không hề chú ý đến viên cảnh sát, ông hướng thẳng về
phía anh bác sĩ trẻ : “Stern, anh truyền cho nạn nhân bao nhiêu adrenaline?”
“Bốn lần ,mỗi lần 5 mg” Stern trả lời. Ngay lập tức, giáo sư Fernstein quở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.