ngày, một loạt những câu chuyện kể về việc các thành phố và các đường
phố mà ta đang sống.
Những tách cà phê nối tiếp nhau, và Lauren sững sờ tham dự không
biểu lộ cảm xúc gì trước mối đồng cảm kỳ lạ đang hình thành giữa Arthur
và viên thanh tra.
Khi câu chuyện về việc cầu Golden Gate đã được tưởng tượng nên như
thế nào bắt đầu chuyển hướng, Pilguez ngắt lời anh; đặt tay mình lên tay
anh, ông thay đổi chủ đề một cách đột ngột. Ông muốn nói chuyện với anh
như hai con người với nhau, chứ không có tính cách như một cảnh sát già
mà bản năng chưa từng nhầm lẫn bao giờ. Ông cảm thấy và ông biết rằng
cơ thể người phụ nữ ấy được giấu trong căn phòng đóng kín ở đầu hành
lang. Tuy thế ông không hiểu đông cơ của sự bắt cóc này. Đối với ông,
Arthur là kiểu người mà một người cha muốn con trai của mình được như
thế, ông thấy anh lành mạnh, có học thức, lôi cuốn, thế thì tại sao anh lại
mạo hiểm tung hê tất cả với việc đi đánh cắp cơ thể của một phụ nữ đang
hôn mê.
- Thật đáng tiếc, tôi cứ tưởng là chúng ta hợp nhau thực sự - Arthur vừa
nói vừa đứng dậy.
- Nhưng đúng là như vậy, điều đó không có liên quan gì đến đây cả, hay
trái lại, tức là chính vì thế đấy. Tôi tin chắc rằng anh có những lý do chính
đáng và tôi đề nghị được giúp anh.
Ông sẽ hết sức thẳng thắn với anh và bắt đầu bằng việc thổ lộ với anh
rằng ông sẽ không lấy được lệnh khám nhà tối nay, ông không có đủ bằng
chứng cần thiết. Ông phải đi gặp ông thẩm phán ở San Fransico, phải
thương lượng và thuyết phục ông ta, nhưng ông sẽ làm được. Việc đó phải
mất ba hay bốn ngày, đủ cho Arthur di chuyển cơ thể, nhưng ông đảm bảo
với anh rằng làm như vậy là sai lầm. Ông không biết những lý do của anh,
nhưng anh sẽ làm hỏng đời mình mất thôi. Ông vẫn có thể giúp đỡ anh và
xin được giúp anh, nếu Arthur chịu nói chuyện với ông và giải thích cho
ông chìa khoá của điều bí ẩn này. lời đáp lại của Athur nhuốm đôi chút màu
sắc mỉa mai. Anh cảm động trước cách cư xử rộng lượng của viên thanh tra
và lòng nhân từ của ông, tuy có bất ngờ rằng đã trở nên thân thiết như thế