NẾU EM KHÔNG PHẢI MỘT GIẤC MƠ - Trang 55

- Cái gì ? - đến lượt Arthur kêu lên. Cô phải đánh thức tôi dậy cơ mà.

- Tôi không điếc đâu, Carol-Ann thì có điếc không ? Tôi rất tiếc, tôi ngủ
quên đi mất, từ khi tôi nằm bệnh viện chưa bao giờ tôi ngủ như vậy cả, tôi
đã tưởng là có thể ăn mừng sự kiện đó cùng anh nhưng tôi thấy là anh
không còn lòng dạ nào nữa, anh đi chuẩn bị thôi.

- Này, cô đừng mất công nói bằng cái giọng chế giễu ấy nhé, cô đã làm toi
của tôi một đêm rồi, giờ cô lại còn định tiếp tục buổi sáng nữa sao, xin cô
thôi cho.

- Sáng ra anh niềm nở gớm nhỉ, khi anh ngủ tôi thấy thích anh hơn.

- Cô định cãi nhau với tôi đấy à ?

- Đừng có mà mơ, đi mặc áo quần đi, không lại thành lỗi của tôi nữa đấy.

- Tất nhiên đó là lỗi của cô rồi, nếu cô đi ra ngoài cho thì thật là tử tế vì
dưới lớp chăn này tôi không mặc quần áo gì cả.

- Bây giờ anh lại kín đáo thế à ?

Anh yêu cầu cô miễn cho cái trò cãi cọ trong nhà ngay khi vừa ngủ dậy và
dại mồm kết thúc câu nói của mình bằng “nếu không thì...” “Nếu không thì”
thường bao giờ cũng là một câu thừa !”, cô đốp lại ngay lập tức. Bằng một
giọng chua chát cô chúc anh một ngày tốt lành rồi đột ngột biến mất. Arthur
nhìn xung quanh, do dự một lát, rồi gọi : “ Lauren ! Đủ rồi, tôi biết cô ở đây
mà. Cô quả là có một tính cách tệ quá. Chui ra đi thôi, như vậy thật ngu
ngốc.” Người trần truồng, hoa chân múa tay ở giữa phòng khách, anh chợt
bắt gặp cái nhìn của ông hàng xóm nhà đối diện, ông ta nhìn qua cửa sổ cái
cảnh này với vẻ rõ ràng là sửng sốt. Anh vội ngồi xuống đi văng, chộp lấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.