- Tôi gây cho anh bao nhiêu là vấn đề, tôi thực sự rất tiếc.
- Không, cô không việc gì mà phải tiếc cả. Rốt cục, đã lâu lắm rồi tôi không
làm cái trò này.
- Làm gì cơ ?
- Bỏ học đi bụi. Suốt cả một ngày đi bụi.
Paul đứng ở cửa sổ, trán nhăn lại, nhìn bạn nói một mình ngoài đường, mở
cửa xe phía bên kia một cách vô cớ và đóng lại ngay lập tức, đi vòng quanh
xe, và ngồi vào sau tay lái. Anh tin chắc rằng người bạn thân nhất của anh
đã mắc chứng trầm uất do lao lực hoặc là bị một tai biến não. Ngồi trên ghế
ô tô, Arthur đặt tay lên tay lái và thở dài. Anh nhìn Lauren chăm chú, mỉm
cười lặng lẽ. Ngượng nghịu, cô mỉm cười đáp lại anh.
- Thật bực mình khi bị coi là điên, phải không ? Đó là anh ta còn chưa bảo
anh là “đểu” đấy nhé !
- Tại sao ? Cách giải thích của tôi rối rắm lắm à ?
- Không, chẳng rối rắm tí nào cả. Ta đi đâu ?
- Đi ăn một bữa sáng thật no, và cô sẽ kể hết cho tôi nghe, thật chi tiết.
Từ cửa sổ phòng làm việc của anh, Paul tiếp tục theo dõi bạn mình đang
đậu xe phái dưới trước cửa toà nhà. Khi anh nhìn thấy bạn nói một mình
trong ô tô với một người vô hình và tưởng tượng, anh quyết định gọi điện
cho bạn theo số máy đi động. Arthur vừa nhấc điện thoại, Paul liền yêu cầu
bạn đừng nổ máy ôtô, anh xuống ngay lập tức, anh có điều cần nói với bạn.