đầu tiên của xa lộ West Side. Đám ô tô di chuyển về mạn Bắc thành phố,
người dân đang đổ dồn tiến về nơi làm việc của mình.
Anh đã đến dải phân cách. Hình người nhỏ bé sáng trưng trên cột đèn tín
hiệu giao thông đã nhấp nháy. Ở đoạn TriBeCa và Financial District, đám ô
tô nhích từng tí từng tí một, thanh chống sốc xe này chạm vào thanh chống
sốc xe kia, dẫu vậy anh vẫn cứ tiến lên. Như mọi khi, anh đáp trả tiếng còi
xe bằng cách giơ nắm tay lên, ngón giữa chĩa thẳng lên trời, rồi rẽ sang trái
đi vào con đường dành cho khách bộ hành dọc theo sông Hudson.
Anh chạy qua hai mươi khối nhà, giữa những người chạy bộ khác, thích
thú bỏ lại sau lưng mình những ai không khỏe khoắn và nguyền rủa những
ai vượt lên trước mình. Họ chẳng có chút công trạng gì, họ kém anh những
mười hay hai mươi tuổi. Hồi anh mười tám tuổi, phần này của thành phố
chẳng mấy ai lui tới, nhưng anh là một trong những người đầu tiên hổn hển
chạy tới đây. Các kho cảng ngày xưa đua ra phía trên các cột trụ giờ chỉ còn
sót lại chút dấu tích, ngày ấy chúng sặc mùi cá chết và han gỉ. Sặc mùi máu.
Trong vòng hai mươi năm, thành phố của anh đã đổi thay biết mấy, nó trẻ
lại và đẹp lên; còn anh, năm tháng đã bắt đầu hằn dấu trên khuôn mặt.
Phía bên kia sông, ánh đèn từ khu Hoboken, ngay tiếp sau là ánh đèn
khu Jersey City, vụt tắt trong cảnh ngày đang lên.
Không để khuất tầm mắt; khi đến đoạn giao cắt phố Greenwich, anh liền
rời khỏi đường dành cho người đi bộ. Cần phải hành động trước. Buổi sáng
đó, anh sẽ không đến được Starbucks Coffee nơi anh vẫn thường gọi món
mocaccino cho mình.
Tới đoạn đi qua Cầu tàu số 4, cái bóng vẫn luôn đi theo anh, mà anh
không hề hay biết, sẽ bắt kịp được anh.
Thêm một khối nhà nữa. Tăng tốc chạy, hòa mình vào nhóm người luôn
tụ lại ở chỗ này, do lối đi thu hẹp lại và do những kẻ chậm chạp nhất cản trở