sắc hơn anh tưởng tượng. Tuy là con tin nhưng cô hoàn toàn khống
chế cục diện.
Lúc anh cứu Hứa Hủ thoát khỏi bàn tay Dương Vũ. Đập vào mắt
anh đầu tiên là đôi mắt đen nhánh trầm tĩnh của cô. Dù vừa bị bắt
làm con tin, nhưng vào khoảnh khắc nhìn thấy anh, đáy mắt cô
không hề xuất hiện nỗi sợ hãi và hoảng loạn, mà chỉ là sáng tỏ và
nhẹ nhõm.
Cô nhận ra anh, nên từ tốn chào hỏi: “Quý đội!” Trong khi cô
không hề phát giác, trên cần cổ mảnh mai, trắng nõn của cô có mấy
vết dao cứa đang rỉ máu đáng sợ. Tố chất tâm lý của Hứa Hủ đúng
là rất vững vàng, trong khi gương mặt nhỏ nhắn của cô bộc lộ vẻ
ngơ ngơ của một con mọt sách.
Ngoài ra, một điều khiến anh bất ngờ là cô quá mảnh mai, ôm cô
trong lòng dường như không có trọng lượng. Ngũ quan tương đối
thanh tú, chỉ là nước da quá mỏng quá trắng, gần như không một
chút sắc hồng, khiến cả người cô… giống một cương thi yếu ớt.
Sau này làm thế nào cùng anh vào sinh ra tử?
Hơn nữa, Quý Bạch còn cảm thấy điểm gì đó không đúng.
Khi xảy ra sự việc anh không chú ý. Bây giờ hồi tưởng lại, anh
mới nhận ra, là cảm giác tay lạ thường. Thì ra lúc kéo cô vào lòng,
anh đã sơ ý túm phải bầu ngực của cô.
Có lẽ đã quá lâu Quý Bạch không tiếp xúc với phụ nữ, xúc cảm
vừa mềm mại vừa có tính đàn hồi đó bỗng trở nên rất rõ ràng,
phảng phất vẫn còn lưu lại ở lòng bàn tay của anh.
Dáng người cô nhỏ bé, nhưng xem ra cô không gầy…