Hứa Hủ quay đầu liền nhìn thấy Quý Bạch cầm cốc nước bốc khói
nghi ngút, có lẽ anh vừa từ phòng trà nước trở về. Anh liếc cô một
cái từ trên cao rồi quay người đi vào văn phòng.
Hứa Hủ cảm thấy cô không phát biểu câu gì quá đáng, nhưng Quý
Bạch nhìn thấy lời nhận xét của cô về anh thì không hay lắm. Cô
lập tức đứng dậy theo anh vào phòng.
Hứa Hủ vừa ngồi xuống, Quý Bạch liền cất giọng đều đều: “Theo
tiêu chuẩn của tôi, tập thể dục buổi sáng chỉ là làm nóng người, sự
hành hạ vẫn chưa chính thức bắt đầu.”
Hứa Hủ: “…”
Quý Bạch lấy một tập tài liệu ném cho Hứa Hủ: “Đây là bản báo
cáo mà cấp trên cần, em hãy làm và nộp trước giờ tan sở ngày
mai.”
Hứa Hủ mở ra xem, hỏi vài vấn đề cô không rõ. Quý Bạch vừa
định trả lời, điện thoại di động của anh đột nhiên đổ chuông.
Là một cuộc điện thoại quan trọng, Quý Bạch cầm điện thoại
đứng dậy, ra hiệu Hứa Hủ đợi một lát. Sau đó, anh đi vào phòng
họp nhỏ ở bên cạnh.
Quý Bạch chưa cho cô đi, Hứa Hủ đương nhiên ngoan ngoãn ngồi
chờ. Chỉ một lúc cô đã xem hết tài liệu, Quý Bạch vẫn chưa quay
về, Hứa Hủ buồn chán ngẩng đầu, quan sát xung quanh.
Mới đầu giờ chiều, ánh nắng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào phòng,
khiến nền nhà nhuộm thành màu vàng ấm áp. Đến mặt bàn làm
việc cũng phảng phất có vị khô hanh của ánh mặt trời.