Ghế trong văn phòng Quý Bạch làm bằng da thật lại rộng rãi, dễ
chịu hơn ghế ngồi ở bên ngoài. Hứa Hủ ngồi dưới ánh nắng một
lúc, hai mắt cô díu lại, cô ngả người về thành ghế phía sau, thư thái
nhắm nghiền hai mắt.
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại, Quý Bạch trở lại văn phòng, Hứa
Hủ đã chìm vào giấc ngủ.
Thân hình nhỏ bé của cô cuộn trên chiếc ghế rộng, đầu hơi
nghiêng về một bên, hai tay đặt trên hai thành ghế. Dáng vẻ của cô
chững chạc như người phụ nữ trung niên. Sắc mặt cô hơi kém,
lông mày đen nhánh nhíu lại, dường như rất mệt mỏi.
Xem ra cô bé đúng là mệt nhoài.
Quý Bạch nhìn Hứa Hủ vài giây rồi nhẹ nhàng đi về chỗ ngồi,
châm một điếu thuốc lá, lặng lẽ đưa lên miệng hút.
Anh cho cô mười phút nghỉ ngơi.
Tuy nhiên, chưa đầy một phút sau, Hứa Hủ đã tỉnh giấc.
Cô bị tiếng giở sách sột soạt đánh thức. Vừa nhướng mắt, Hứa Hủ
liền nhìn thấy Quý Bạch ngồi ở phía đối diện cô từ bao giờ. Anh
hơi cúi mặt, một tay kẹp điếu thuốc, một tay lật tài liệu, sắc mặt vô
cảm.
Hứa Hủ không rõ cô đã ngủ bao lâu. Đối với cô, ngủ ngay trước
mặt cấp trên trong giờ làm việc là hành vi quá đáng, đặc biệt còn là
cấp trên nghiêm khắc như Quý Bạch. Sống lưng cô rịn đầy mồ hôi
lạnh, sắc mặt tái nhợt trong giây lát.