Quý Bạch không ngẩng đầu, cất giọng chậm rãi: “Em có hài lòng
về điều kiện ngủ nghỉ ở văn phòng của tôi?”
Sắc mặt Hứa Hủ càng trở nên khó coi: “Em xin lỗi.”
Trong lúc Hứa Hủ tưởng Quý Bạch sẽ phê bình nghiêm khắc hay
chế giễu cô, anh đột nhiên chuyển sang đề tài khác: “Vừa rồi em có
chỗ nào không rõ?”
Hứa Hủ hơi ngẩn người, nhưng cô nhanh chóng đưa ra vài thắc
mắc trong công việc. Quý Bạch nghiêm túc giải đáp, anh không
nhắc đến vụ cô ngủ trước mặt anh.
Nói chung, trong tuần đầu tiên sau khi Quý Bạch trở về, Hứa Hủ
sống không bằng chết. Mỗi ngày, bất kể tinh thần hay thân thể cô
đều mệt mỏi rã rời. Tan sở về đến nhà là cô ngủ say như chết, khẩu
phần cũng tăng lên rõ rệt.
Thấy em gái khổ sở như vây, Hứa Tuyển đương nhiên xót xa.
Nhưng bản thân anh cũng là người có ý chí kiên trì và siêng năng,
anh cho rằng việc rèn luyện có ích với em gái anh, vì vậy anh cũng
không nhiều lời.
Hứa Tuyển chỉ nói, nếu sự nghiệp không vừa ý thì nên tranh thủ
tình trường đắc ý, anh sẽ giới thiệu đối tượng coi mắt cho Hứa Hủ
vào thứ Sáu tuần này, là một người đàn ông làm IT xuất sắc, cô
phải có mặt tại buổi hẹn đúng giờ.
Đến sáng thứ Sáu, Hứa Hủ khó khăn lắm mới hoàn thành nhiệm
vụ vĩ đại chạy hết mười vòng sân tập. Lúc ngồi ở phòng họp nhỏ
ăn sáng, cô hỏi Quý Bạch, sáng thứ Bảy và Chủ nhật có cần tập
luyện không?