giờ anh hỏi câu đó, dù chậm hiểu đến mấy, Hứa Hủ cũng biết, cách
nói của cô rõ ràng là “tự mình đa tình”.
Vừa định lên tiếng giải thích, Hứa Hủ liền bắt gặp ý cười nhàn
nhạt trong đôi mắt đen của Quý Bạch. “Chuyện đó…”, Hứa Hủ
chưa kịp nói hết câu, Quý Bạch đã quay người bước đi.
Diệp Tử Kiêu phóng xe như bay về nhà. Nhìn những tấm biển báo
trên đường cao tốc vùn vụt lùi về phía sau, trái tim anh ta dường
như cũng thay đổi theo cảnh sắc, phẫn nộ, chán nản và không biết
làm thế nào. Trên đời này chưa có người phụ nữ nào chỉ trích anh
ta nặng nề như vậy, từng câu từng chữ có sức mạnh ngàn cân,
không một chút nể tình.
Từ nhỏ, Diệp Tử Kiêu đã là “ông trời con”. Hoàn cảnh gia đình
khiến anh ta và đám người giống anh ta hiểu cách đối nhân xử thế,
cũng biết làm thế nào để càng mưu cầu lợi ích, sống vinh quang
trên đầu người khác hơn những người cùng độ tuổi.
Lời nói của Hứa Hủ tựa mũi dao sắc nhọn, đâm một nhát vào trái
tim Diệp Tử Kiêu, xé rách vỏ bọc ngụy trang tiền bạc hoa lệ, khiến
anh ta sau khi hầm hầm tức giận, đột nhiên cảm thấy không một
mảnh giáp che thân.
Những điều cô nói hoàn toàn chính xác. Từ đáy sâu tâm hồn, Diệp
Tử Kiêu cũng biết anh ta là loại người thế nào.
Một tiếng đồng hồ sau, Diệp Tử Kiêu về đến nhà. Tất cả mọi
người đều có mặt, gồm bố anh ta, vợ chồng anh cả, vợ chồng chị
hai, vợ chồng chị ba, còn có Diệp Tử Tịch. Bắt gặp gương mặt u