ám của Diệp Tử Kiêu, chị ba cười cười: “Ai lại gây chuyện với đại
thiếu gia nhà chúng ta thế?”
Diệp Lan Viễn cất giọng nghiêm nghị: “Lại đây ăn cơm.”
Diệp Tử Kiêu chỉ nhìn Diệp Tử Tịch, âm thanh của anh ta khô
khốc: “Hôm đó, thành thực xin lỗi chị.”
Diệp Tử Tịch còn đang nghi hoặc, Diệp Tử Kiêu đã quay người
bỏ đi.
Buổi tối, Diệp Tử Kiêu nhận được điện thoại của mấy người bạn,
gọi anh ta đi quán bar Dạ Sắc. Quán bar này có rượu ngon gái đẹp,
là nơi ưa thích nhất của đám con trai nhà giàu.
Lúc đến nơi, Diệp Tử Kiêu đã khôi phục tâm trạng bình thường,
chỉ là không cười nói như mọi ngày. Một người bạn thấy anh ta
không mấy hào hứng, liền nháy mắt với cô gái ngồi bên cạnh. Cô
gái này là con gái của một doanh nghiệp gia tộc khác trong thành
phố, thích Diệp Tử Kiêu từ lâu. Cô gái nâng ly rượu: “Diệp thiếu,
đã ra ngoài chơi thì nên quên hết chuyện không vui. Anh cứ như
vậy khiến em rất đau lòng.”
Diệp Tử Kiêu nhìn gương mặt mơ hồ và thân hình đầy đặn của cô
gái, trong đầu anh ta bất chợt bật ra câu nói của Hứa Hủ: “Tại sao
tôi phải chấp nhận người đàn ông như anh?”
Anh ta lập tức ôm cổ cô gái, phủ môi hôn cô ta.
Sau đó, hai người đi thuê phòng. Lúc điên cuồng phát tiết trên
người cô gái, Diệp Tử Kiêu nghĩ thầm: “Hứa Hủ, em nói rất đúng,