Trên cánh tay, đùi và bụng Diệp Tử Tịch cắm tất cả năm con dao
rọc giấy, vết đâm rất gọn gàng dứt khoát, giống như muốn đóng chị
vào vũng máu. Duy chỉ có vết thương trên bụng là nhầy nhụa, máu
thịt mơ hồ, xuất hiện nhiều vết rạch ngang dọc. Ngực trái chị có
một vết thương dài, vệt máu đã khô trông như một bông hoa đáng
sợ, nở rộ trên ngực Diệp Tử Tịch.
Bên chân phải Diệp Tử Tịch có một chiếc áo khoác màu trắng,
chiếc áo bị nhuộm đỏ máu một bên.
“Đã có ai động vào thi thể chưa?” Âm thanh bình tĩnh của Quý
Bạch vang lên, Hứa Hủ bừng tỉnh trong giây lát.
“Có, là cậu này, chính cậu ấy đã phát hiện ra thi thể nạn nhân.”
Người cảnh sát ở bên cạnh trả lời.
Hứa Hủ và Quý Bạch đều đưa mắt theo ngón tay chỉ của anh ta.
Một người đàn ông ngồi dưới chân tường trắng toát. Kể từ lúc bọn
họ vào nhà, người đàn ông vẫn giữ nguyên tư thế hai tay ôm đầu,
không hề nhúc nhích.
Hứa Hủ giật mình: “Diệp Tử Kiêu?”
Người đàn ông lập tức ngẩng đầu nhìn Hứa Hủ. Chỉ một đêm
không gặp, gương mặt tuấn tú của anh ta hoàn toàn mất tinh thần,
đôi mắt đỏ ngầu: “Hứa Hủ...”
“Là cậu ta gọi điện báo cảnh sát.” Người cảnh sát giải thích.
Diệp Tử Kiêu hốt hoảng nhìn Hứa Hủ và Quý Bạch tiến lại gần
anh ta. Lúc này, anh ta mới phát hiện toàn thân tê liệt, khó có thể
động đậy.