“Diệp tiên sinh, cậu hãy nói tất cả những điều cậu biết cho chúng
tôi.” Quý Bạch lên tiếng.
Diệp Tử Kiêu gật đầu, ánh mắt anh ta dừng lại ở khuôn mặt Hứa
Hủ. Đôi mắt đen láy của cô tựa hồ vụt qua một tia thương cảm.
Trái tim Diệp Tử Kiêu run lên, anh ta lẩm bẩm: “Hứa Hủ, Tử Tịch
chết rồi... chị ấy chết rồi, chị ấy không còn nữa...”
Hứa Hủ ngồi xổm xuống trước mặt Diệp Tử Kiêu. Cô nhìn thẳng
vào mắt anh ta, nói rành rọt từng từ một: “Tôi biết anh rất buồn.
Anh hãy bình tĩnh và kể cho chúng tôi mọi điều anh biết.”
Âm thanh bình thản của Hứa Hủ chứa đựng một sức mạnh yên
định, vỗ về trái tim vô cùng đau đớn của Diệp Tử Kiêu. Trước cái
chết của người thân, thái độ lạnh lùng cự tuyệt và những lời nói
đau thấu xương của Hứa Hủ trước đó đều chẳng là gì cả.
Diệp Tử Kiêu chưa bao giờ có khao khát mãnh liệt ôm Hứa Hủ
vào lòng, chưa bao giờ khao khát được hít hơi thở mềm mại giá
lạnh của cô như lúc này...
Anh ta lặng lẽ cuộn chặt bàn tay, sau đó rút điện thoại di động từ
túi quần: “Tôi nhận được tin nhắn của chị ấy.”
Hứa Hủ nhận điện thoại, vừa đọc tin nhắn cô liền ngẩn người, lập
tức đưa cho Quý Bạch.
“Đến nhà số 3 đường Dược Mã núi Lâm An cứu chị.” Người gửi
tin nhắn là Diệp Tử Tịch, thời gian là 22 giờ 17 phút tối qua.
“Cậu đến nơi này lúc mấy giờ?” Quý Bạch hỏi, Hứa Hủ cũng nhìn
Diệp Tử Kiêu.