Trước đó, cảnh sát khu vực đã hỏi anh ta vấn đề này, nhưng khi
lặp lại câu trả lời, âm thanh của Diệp Tử Kiêu vẫn run run: “Tôi
ngủ say, mãi đến 5 giờ sáng mới đọc tin nhắn.” Anh ta không che
giấu nỗi ân hận, bởi nếu anh ta đọc tin nhắn sớm hơn, Diệp Tử
Tịch có thể được cứu thoát.
“Không ai có khả năng dự tính mọi chuyện.” Quý Bạch cất giọng
bình tĩnh: “Cậu không cần tự trách mình.”
Diệp Tử Kiêu gượng gạo gật đầu.
Hứa Hủ hỏi: “Đây là nhà của Diệp Tử Tịch?”
Diệp Tử Kiêu lắc đầu: “Tôi không rõ, chị ấy có nhiều bất động
sản.”
Diệp Tử Kiêu kể lại chuyện xảy ra vào lúc sáng sớm hôm nay: sau
khi đọc tin nhắn vào khoảng 5 giờ sáng, anh ta lập tức lái xe đến
nơi này. Lúc anh ta đến nơi, mọi thứ trong ngôi biệt thự vẫn như
bây giờ. Điểm khác biệt duy nhất là trên người Diệp Tử Tịch đắp
chiếc áo khoác màu trắng. Lúc đó, anh ta không nghĩ ngợi nhiều,
chỉ muốn xác định Diệp Tử Tịch còn sống hay đã chết, nên mới
kéo áo khoác. Vừa cầm áo khoác, anh ta liền nhìn thấy thi thể Diệp
Tử Tịch bị cắm mấy con dao rọc giấy.
“Các anh chẳng phải đã bắt được thủ phạm gây ra vụ án lưỡi dao
lần trước hay sao?” Viền mắt Diệp Tử Kiêu đỏ hoe. “Hắn còn đồng
đảng đúng không? Vì Tử Tịch thoát chết nên hắn lại giết chị ấy?”
Quý Bạch và Hứa Hủ đều không trả lời. Việc phá vụ án lưỡi dao,
phía cảnh sát không công bố rộng rãi, nhưng có thông báo kết quả