NẾU ỐC SÊN CÓ TÌNH YÊU - ĐINH MẶC - Trang 18

Quý Bạch là người Bắc Kinh, thời gian này nghỉ phép về nhà

thăm người thân. Có lẽ anh đang ở bên ngoài, đầu kia điện thoại
hơi ồn ào. Vài giây sau, âm thanh đầy ý cười của Quý Bạch truyền
tới: “Nói đi!”

“Đội vừa có hai sinh viên thực tập. Hôm nay em gặp rồi, họ đều

rất xuất sắc. Em đã gửi sơ yếu lý lịch cho anh. Đúng rồi, cục
trưởng nói, anh phải hướng dẫn một người.”

Ý cười trong ngữ khí của Quý Bạch càng sâu hơn, nhưng câu trả

lời của anh khiến Triệu Hàn không khỏi chán nản: “Tôi nhàn rỗi
lắm sao? Không có hứng thú.”

Khi Triệu Hàn gọi điện thoại đến, Quý Bạch đang tụ tập cùng đám

bạn.

Ánh chiều tà rọi vào khung cửa sổ chạm hoa, thành phố Bắc Kinh

mờ mịt được thắp sáng bởi đèn điện đủ loại. Đám người trong
phòng ăn mặc chỉnh tề, cười nói vui vẻ, tạo thành bức tranh trống
rỗng và đắt giá. Quý Bạch đưa tập bài trong tay cho người bên
cạnh. Anh ngậm điếu thuốc lá, cầm điện thoại di động đẩy cửa đi
ra ngoài.

Anh ngồi xuống ghế sofa trên hành lang. Dưới chân là tấm thảm

lông cừu mềm mại, trước mắt là một dãy cây cảnh xanh mướt, xếp
xung quanh hòn non bộ bằng ngọc trắng có nước chảy. Một nhân
viên phục vụ tiến lại gần, hỏi anh cần gì. Thấy Quý Bạch lắc đầu,
nhân viên phục vụ lập tức bỏ đi.

Quý Bạch búng tàn thuốc lá. Ở đầu kia điện thoại, Triệu Hàn

không ngừng báo cáo: “Cục trưởng nói, sếp phải hướng dẫn một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.