Sau đó hai người quả nhiên thắng liên tiếp bảy, tám ván, thắng lợi
cuối cùng không còn bao xa. Kỹ thuật đánh bài của đối phương
không bằng, nhưng cũng có lúc vận may bùng phát, vớ được lá bài
rất tốt. Trong ván này, đến cuối cùng chỉ còn lại vài lá bài, Hứa Hủ
ngập ngừng vài giây. Bài của cô không bằng người ta, nếu mạo
hiểm, có lẽ cô có cơ hội chuyển bại thành thắng. Nhưng không biết
Quý Bạch có hiểu ý cô?
Nghĩ đến đây, Hứa Hủ đưa mắt về phía Quý Bạch. Quý Bạch vốn
đang cúi đầu uống trà, anh đột nhiên cũng nhướng mắt nhìn Hứa
Hủ. Hai người đối mắt một, hai giây rồi lại cụp mi, trong lòng hiểu
rõ ý định của đối phương.
Ván này họ vẫn giành thắng lợi.
Mấy ván cuối cùng lại gặp tình thế nguy hiểm, Quý Bạch và Hứa
Hủ làm theo cách cũ, âm thầm trao đổi ánh mắt, sách lược phức tạp
đến mấy cũng ngầm hiểu ý nhau. Quý Bạch luôn giữ bộ dạng
biếng nhác, phần lớn thời gian Hứa Hủ đều cúi đầu. Vì vậy không
ai phát giác cử chỉ của bọn họ.
Ván cuối cùng hai người tiêu diệt đối phương không còn manh
giáp. Hầu Tử ném bài xuống bàn, buồn bực vò đầu: “Đúng là
không chịu nổi, tôi không chơi nữa, ức hiếp người quá đáng. Chơi
bài mấy chục năm, đây là lần đầu tiên thua đến mức lòng tự trọng
tan tành.” Người còn lại cũng thở dài.
Quý Bạch cười cười, nhìn đồng hồ, đứng dậy chuẩn bị ra về.
Hứa Hủ cũng đứng lên. Tuy nhiên, bắt gặp bộ dạng ủ rũ của bọn
họ, cô hơi áy náy nên an ủi: “Các anh không cần chán nản. Đầu