luôn tôn trọng và thông cảm cho nhau, tình cảm của họ theo thời
gian càng sâu đậm.
Nhưng nếu nói, bên cạnh Hứa Hủ có người che giấu chuyện lớn
như vậy mà không một chút sơ hở, thì người đó chỉ có thể là Hứa
Tuyển. Bởi vì cô chưa bao giờ phân tích con người anh. Trước mặt
người anh trai từ nhỏ đến lớn luôn yêu thương và bảo vệ cô, thần
kinh não bộ của Hứa Hủ đều không hoạt động.
Cuối ngày, phòng chờ máy bay thưa thớt người qua lại, bên ngoài
ánh nắng chói chang. Hứa Hủ đứng trước bức tường kính, ngước
nhìn bầu trời trong xanh một lúc. Sau đó, cô quay người đi đến bên
Quý Bạch ở cách đó không xa.
Tối qua sau khi đưa cho cô xem tấm ảnh, Quý Bạch nói: “Trước
khi Hứa Tuyển thoát khỏi bị tình nghi, em tạm thời dừng mọi công
việc liên quan đến vụ án này.”
Quý Bạch đang cầm máy di động xem tin tức, thân hình cao lớn
của anh tựa vào thành ghế màu xanh nhạt của phòng chờ, bộ dạng
rất bình thản, tựa hồ phát hiện bất ngờ của buổi tối hôm qua không
hề khiến trái tim trầm tĩnh như đáy bể của anh xao động.
Phát giác Hứa Hủ lặng lẽ đứng trước mặt mình, Quý Bạch cũng
không ngẩng đầu: “Có chuyện mau nói đi.”
Hứa Hủ nhìn chằm chằm gương mặt góc cạnh của anh, cô trầm tư
một lát, nói: “Thưa thầy, thầy có thể tìm hiểu tình hình từ em, với
tư cách là em gái của người bị tình nghi.”
Khóe miệng Quý Bạch từ từ nhếch lên, anh nhướng mắt nhìn cô.
Hôm qua, sắc mặt cô rất nặng nề và u ám. Nhưng bây giờ cô đã