“Sau đó...” Điền Điềm hạ giọng, “Tử Tịch mang thai, nhưng cuối
cùng cậu ấy vẫn phá bỏ cái thai đó. Tuy không khỏi đau lòng
nhưng cậu ấy vui vẻ tiết lộ, người bạn trai đã cầu hôn cậu ấy, nói
sau khi tốt nghiệp sẽ cưới cậu ấy. Vài tháng sau, không hiểu tại sao
hai người đột nhiên chia tay. Khoảng thời gian đó, Tử Tịch sa sút
tinh thần trầm trọng. Cậu ấy yêu người bạn trai như vậy...”
“Anh ta là người ở đâu? Tên là gì?” Quý Bạch hỏi.
“Người thành phố Lâm, tên là...” Điền Điềm ngẫm nghĩ rồi nói
tiếp: “Nhà tôi hình như còn tấm ảnh bọn họ chụp chung. Tôi sống
không xa lắm, bây giờ có thể về nhà lấy ảnh.”
Hứa Hủ ngẩn người, cảm giác lo lắng bất an của buổi tối ngày
hôm qua lại xuất hiện, dường như có đầu mối quan trọng nào đó bị
cô bỏ sót.
Quý Bạch gật đầu. Quay sang bắt gặp gương mặt tái nhợt của Hứa
Hủ, anh nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, động tác rất tự nhiên: “Em
sao vậy?”
Hứa Hủ không chú ý đến cử chỉ của anh, nói khẽ: “Em không sao,
em đang nghĩ đến một chuyện.”
Bộ dạng này khiến Quý Bạch nhớ đến dáng vẻ ngoan ngoãn của
cô lúc cắt hoa quả cho anh và gương mặt ửng đỏ của cô khi gọi anh
là “thầy”. Anh mỉm cười: “Tôi và Điền Điềm đi lấy ảnh, em nghỉ
ngơi một lát đi.” Không đợi Hứa Hủ từ chối, Quý Bạch lập tức
cùng Điền Điềm đi ra ngoài.
Lúc nhận tấm ảnh, Quý Bạch thất thần trong giây lát.