Chuông báo hiệu hết giờ làm việc vang lên, Diêu Mông không có
ý ra về. Cô nói muốn xem thêm tài liệu, còn nhanh nhẹn đề nghị
đặt cơm hộp cho các đồng nghiệp tăng ca. Mấy người cảnh sát nói
cười vây quanh chỗ cô ngồi.
Hứa Hủ xách túi đứng dậy, muốn lịch sự chào tạm biệt mọi người.
Nhưng đứng một lúc vẫn không có ai chú ý đến cô. Cô lại không
có thói quen nói to, cuối cùng cô đành lặng lẽ ra về.
Xe ô tô của Hứa Tuyển đã đậu sẵn bên lề đường. Đang là giờ cao
điểm tan tầm, ánh hoàng hôn và đèn đường mông lung chiếu qua
cửa xe, hắt lên gương mặt tuấn tú trắng trẻo của anh. Cộng thêm bộ
comple màu đen, Hứa Tuyển mang dáng vẻ của một tinh anh trong
thành phố phồn hoa này.
Hứa Hủ mở cửa lên xe. Xe chạy được một lúc, Hứa Tuyển âm
thầm dò xét cô em gái, thấy hai tay cô an phận đặt trên đầu gối,
thần sắc lãnh đạm, nhưng chân cô nhẹ nhàng đá vào tấm thảm lông
cừu mới thay.
Hứa Tuyển hơi buồn cười. Anh biết rõ thói quen của em gái. Lúc
có tâm trạng vui vẻ, cô thích đá đồ vật; lúc tập trung suy nghĩ, cô
thường gõ ngón tay xuống đầu gối y như đàn ông.
“Hôm nay công việc thuận lợi không?” Hứa Tuyển cười hỏi.
“Cũng không tồi.”
Câu này có nghĩa rất tốt. Hứa Tuyển cười híp mắt, một tay rút
caravat ném ra ghế sau. Anh mở cửa sổ, để làn gió chiều muộn thổi
vào. Hai anh em đều không phải là người nhiều lời, ai nấy trầm
mặc dõi mắt ra ngoài cửa xe.